Ngô Bình: “Đi xem thì biết ngay, Tử Di, những người kia đang chém giết bán thần và bán yêu, em nhìn chút nhé, nếu gặp phải tên nào khó chơi thì em hãy giúp họ một tay”.
Đường Tử Di gật đầu: “Anh đi nhanh về nhanh nhé”.
Ngô Bình bỏ ngọc bài lại rồi biến mất ngay.
Một lát sau, anh đã xuất hiện ở một tiên đài. Tiên đài này lơ lửng trên không, còn những tiên đài khác thì lơ lửng xung quanh anh.
Quanh người anh có đến hàng nghìn tiên đài, bên trên mỗi tiên đài đều có vài trăm tu sĩ đang chăm chú lắng nghe một người giảng đạo.
Ngô Bình xuất hiện ở đây khiến mọi người giật mình, sau đó có một cậu thiếu niên mang bàn đến cho anh, trên đó có hoa quả và bánh ngọt.
Ngô Bình hỏi: “Này, ai đang giảng đạo đấy?”
Cậu thiếu niên: “Anh mới đến à?”
Ngô Bình: “Ừ”.
Cậu thiếu niên: “Đây là nơi giảng đạo của Long Hổ Đại Đạo Tôn”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Long Hổ Đại Đạo Tôn ư?”
Cậu thiếu niên: “Đúng thế, anh tập trung nghe giảng đi, học được bao nhiêu thì phụ thuộc vào tài năng của anh”.
Ngô Bình: “Tôi đến nghe giảng thường xuyên được không?”
Cậu thiếu niên: “Bảy năm Đại Đạo Quân mới giảng đạo một lần”.
Ngô Bình trò chuyện với cậu thiếu niên thêm một lát thì có tu sĩ phía sau nhắc nhở: “Trật tự, không nghe giảng thì biến đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác”.
Ngô Bình ngoái lại nhìn thấy thấy có một tu sĩ mọc sừng trên đầu đang lườm mình, vì thế anh cũng trừng mắt lại với hắn.
Tên kia nổi giận nói: “Đằng sau có núi tiên đấy, dám ra đó với tôi không?”
Ngô Bình: “Không”.
Tu sĩ kia cười khẩy: “Tưởng thế nào”.
Ngô Bình không thèm để ý đến hắn mà tập trung nghe giảng, may mà bài giảng mới bắt đầu.
Vừa nghe giảng, Ngô Bình vừa âm thầm cảm thán không biết khi nào mình mới được như Long Hổ Đại Đạo Quân.
Ngô Bình đã thả nhân cách thái cổ ra nghe giảng, đồng thời thi triển Nhất Niệm Nhất Thế Giới rồi dùng toàn lực cảm ngộ. Song, dẫu sao nội dung mà Đại Đạo Quân giảng cũng rất khó nên anh không lĩnh ngộ được nhiều.
Nghe đến đoạn hay, các tu sĩ đều phóng pháp thân hoặc nguyên thần của mình ra, Ngô Bình cũng vậy, dương thần của anh vừa ra ngoài đã ánh mặt trời giữa các con đom đóm, đến Long Hổ Đại Đạo Quân cũng phải kinh ngạc và ngưng bài giảng.
Các tu sĩ nghe giảng cũng ngạc nhiên vì ánh sáng ấy.
Tu sĩ mọc sừng giật bắn mình, thấy may vì ban nãy Ngô Bình không nhận lời khiêu chiến, không thì chắc hắn đã bị đánh chết rồi.
Ngô Bình ý thức được mình hơi làm lố nên hơi ngượng ngùng.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Cậu đã luyện hoá sức mạnh của đế, giỏi đấy”.
Được Đại Đạo Tôn khen ngợi, Ngô Bình hãnh diện nói: “Đại Đạo Tôn, vãn bối đến từ Long Hổ Tiên Cảnh của Côn Luân”.