Ngô Bình gật đầu: “Khi vạn giới có thể tu luyện Tiên đạo, anh sẽ theo đuổi cảnh giới này, giúp Nhân đọc áp đảo trật tự của vũ trụ. Điều này ngày xưa Tiên tộc đã muốn làm rồi, nhưng không thành công”.
Đường Tử Di: “Xem ra anh vẫn phải đến Thượng Thiên Giới rồi”.
Ngô Bình: “Cũng không vội, anh vừa về nên chưa hiểu rõ về sức mạnh của mình lắm. Hơn nữa, con đường tu tiên Nhân đạo của anh cũng cần được nghiệm chứng giai đoạn cuối, chờ anh làm xong nốt đã”.
Dứt lời, anh nhớ đến Kim Song Nhi nên nói: “Anh còn phải đến Nữ Oa Giới nữa, trước đó anh đang ở cùng Kim Song Nhi, sau đó tự dưng biến mất, cô ấy không biết nên chắc đang lo lắm”.
Đường Tử Di: “Đúng là anh nên đi, hôn sự của anh với cô ấy cũng nên tiến hành thôi. Cách đây không lâu, Vương Mẫu còn sai người đến hỏi tung tích của anh, xem ra cũng đang lo lắng cho anh đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Tử Di, anh tu luyện đã nhé”.
Nói rồi, anh ngồi xếp bằng xuống và cảm nhận sức mạnh không người mình có gì khác với vùng đất Vĩnh Hằng hay không. May mà, sức mạnh anh tu hành ở đó chỉ mất một chút, hầu hết vẫn còn. Vì anh đã tiến vào cảnh giới Vô Pháp nên có thể áp đảo trật tự đất trời.
Lúc này, Núi thần ở cạnh Đường Tử Di lao ra rồi tiến vào vũ trụ của Ngô Bình. Nó lơ lửng ở rìa vũ trụ rồi cảm thán: “Ngươi mở được cả vũ trụ cho bản thân, siêu quá! Tu vi thế này thì chắc hậu kỳ ta mới theo kịp”.
Ngô Bình: “Núi thần, ngày trước ngươi cũng từng mở được vũ trụ à?”
Núi thần: “Tu hành đến giới hạn thì khác đường cũng sẽ chung đích, tất cả các sinh linh tu luyện đến cảnh giới như ngươi thì đều có hướng đi na ná nhau. Nhưng vũ trụ của ta khác ngươi, không oách như ngươi đâu”.
Ngô Bình: “Giời ta có thể so với cường giả Kiên kỷ nguyên chưa?”
Thần núi: “Cường giả kỷ nguyên có dấu ấn kỷ nguyên, nhưng ngươi không có, vì thế ta không đánh giá ngươi bằng trình độ của cường giả kỷ nguyên được. Thật ra ngươi còn mạnh hơn họ nhiều”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Ta mạnh hơn ư?”
Thần núi: “Đúng, cường giả kỷ nguyên cần mượn con dấu kỷ nguyên để giúp mình mạnh mẽ hơn, nhưng ngươi thì không cần”.
Ngô Bình: “Được rồi, ta sẽ coi đây là một lời khen”.
Thần núi: “Ban nãy nghe hai người nói định chuyển dân chúng vào vũ trụ của ngươi, ta khuyên ngươi không nên làm thế. Vận mệnh của bao nhiêu người gộp lại thì ngươi sẽ khó mà tải được, vớ vẩn là chết như chơi đấy”.
Ngô Bình: “Ta biết, nhưng nếu không làm thế thì biết sắp xếp thế nào? Chẳng lẽ ngươi có cách hay hơn à?”
“Có”, Thần núi: “Ta có thể mở một thế giới, ngươi muốn chuyển bao nhiêu người vào cũng được”.
Ngô Bình: “Ngươi mở được thế giới ư?”
Thần núi: “Ta có thể mờ được một đại lục Hồng Hoang khác, giống không khác chút gì luôn, được chưa?”
Ngô Bình nghi hoặc nhìn Thần núi: “Làm thế có lợi cho ngươi à?”