Vân Tịch vui mừng khôn xiết, lập tức cầm viên đan dược rời khỏi động trước.
Giờ anh cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục luyện chế Đoạt Thiên Đan.
Đúng như tên gọi, Đoạt Thiên Đan là một viên đan dược dùng để đột phá cảnh giới Đoạt Thiên. Độ khó luyện chế của nó thực ra không thấp hơn Phi Thăng Đan.
Mẻ thứ nhất, anh luyện ra Đoạt Thiên Đan đế phẩm, mẻ thứ hai, nó đã được nâng cấp thành đan dược truyền kỳ!
Luyện chế đan dược xong, anh đi ra khỏi động liền nhìn thấy Vân Tịch đang canh giữ ở bên ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy ý cười.
Anh liền hỏi: "Tiểu Tịch, lão tổ đột phá rồi sao?"
Vân Tịch gật đầu: "Lão tổ đã thành công đột phá Thiên Tiên!"
Ngô Bình: "Vậy thì tốt, dù sao cũng là Phi Thăng Đan truyền Kỳ, còn không đột phá thì đúng là quá vô lý".
Vân Tịch: "Huyền Bình, em nhận được tin tức, đám người Vân Đình Quang đã tụ tập ở phủ Tổng đốc, bọn họ rất nhanh sẽ đến. Lão tổ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta cứ chờ xem. Nếu bên kia nói lý còn được, còn nếu không nói lý thì chỉ có thể trở mặt với họ".
Ngô Bình: "Là một vương tộc, Vân Thị chắc chắn phải có nhiều cao thủ trấn giữ. Ai là người mạnh nhất?"
Vân Tịch: "Tất nhiên là Vân Thiên Phong, lão tổ Vân Thị, nhiều năm trước đã ở là Chân Tiên cấp thứ ba, ở Tiên giới lão tổ cũng có chút tài sản. Nhưng Vân Thiên Phong cũng không quan lắm về chuyện ở bên dưới, phần lớn những chuyện đó đều do tông chủ quyết định. Tông chủ cũng rất mạnh, Chân Tiên cấp thứ nhất, nghe nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cấp thứ hai".
"Những tông lão còn lại thì sao? Bọn họ có thực lực thế nào?"
"Thập đại tông chủ tu vi không đồng đều, có Thần Tiên, cũng có Hư Tiên, trong đó thì lão tổ của em tương đối yếu".
Ngô Bình: "Trước đó lão tổ là Bán Bộ Tiên Nhân, khó tránh khỏi bị những tông lão khác xem thường".
Vân Tịch: "Đúng vậy, cho nên lão tổ cũng phải nhẫn nhịn rất nhiều, may là giờ tốt rồi, lão tổ đã đột phá thành Thiên Tiên".
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: "Vân Phi Dương, đi ra!"
Đối phương nói rất lớn, không cho Vân Phi Dương chút mặt mũi nào. Ngô Bình vừa nghe liền biết người của đối phương đã đến, liền cùng Vân Tịch ra khỏi phủ xem.
Vân Phi Dương và một đám thành viên Vân Thị lập tức xuất hiện. Đối diện có mấy chục người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, có ria mép, dáng người không cao, rất gầy, bên hông đeo một cái gậy ngắn.
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen chính là Vân Đình Quang, ông ta cười lạnh, nói: "Vân Phi Dương, thời hạn đã đến rồi, giờ ông giao người ra, tôi sẽ niệm tình đồng tộc mà không làm khó các người. Còn nếu không giao người, vậy thì đừng trách tôi độc ác!"
Nếu không đến bước đường cùng, Vân Phi Dương cũng không muốn trở mặt, nên đành chắp tay hành lễ: “Vân tông lão, mọi người đều cùng một tộc, tiểu bối mâu thuẫn là chuyện nhỏ, hơn nữa cậu nhà cũng chỉ bị thương nhẹ. Tôi đã đánh phạt Vân Miện rồi, tôi thấy chuyện này cũng nên kết thúc".
Vân Đình Quang cười lạnh: "Kết thúc sao? vân Phi Dương, ông coi những lời trước đây của tôi là gió bay phải không? Tôi đếm đến mười, giao Vân Miện ra đây, nếu không thì nhánh của ông không cần tồn tại nữa!"