Y Phú Quốc: “Một ngàn km thì không thành vấn đề, nếu nhiều hơn cũng có thể nhận được”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy một ngàn cây số”.
Y Phú Quốc sửng sốt, tỷ suất lợi nhuận của nhà thầu đường cao tốc khá cao, không dưới ba mươi phần trăm. Thậm chí nhà thầu có thể bao thầu từng đoạn, chỉ riêng lấy tiền của nhà thầu thứ hai thôi cũng đã có thể kiếm được bộn tiền.
“Tiểu Bình, có thể thế thật sao? Cháu đừng đùa với chú nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên không đua ạ”.
Không lâu trước đây Ngô Bình vừa nghe Cổ Thanh Liên nói đến công trình này, lúc đó Cổ Thanh Liên còn hỏi cậu có hứng thú làm không, mặc dù lợi nhuận trung bình nhưng kiếm tiền rất ổn định.
Cậu gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút người phụ trách ở bộ phận liên quan bắt đầu gọi cho công ty Y Phú Quốc, hỏi họ có muốn hợp tác không.
Y Phú Quốc nhận được điện thoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông ta biết thiếu niên trước mặt mình này cực kỳ không tầm thường, ông ta vội nói: “Tiểu Bình, cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều, cháu muốn chú cảm ơn cháu thế nào, cháu chỉ cần nói thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú khách sáo rồi ạ, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu. Đường cao tốc phải sang năm mới chính thức thi công, trước đó chú còn phải giúp cháu một việc”.
Y Phú Quốc cười nói: “Tiểu Bình cứ nói, dù cháu muốn đầu của chú, chú cũng đem xuống cho cháu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cháu không muốn đầu chú đâu. Bên tỉnh có một khu vực, cháu muốn xây một sơn trang, chú là một chuyên gia trong ngành công trình, có thể giúp cháu lập kế hoạch không?”
Y Phú Quốc nói: “Chuyện này dễ thôi, công ty chú có bộ phận chuyên xây dựng các tòa nhà cao cấp, chuyện của cháu cứ giao cho họ làm, chú đảm bảo sẽ làm cho sơn trang của cháu trở nên đẹp đẽ và chắc chắn”.
Ngô Bình: “Vâng, chú bảo người của bộ phận đó liên hệ với cháu, cháu dẫn họ đến đó tham quan”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu giúp nhà tôi việc lớn như thế, tôi không có gì để cảm ơn cậu, tặng cậu món đồ quý giá của tôi nhé”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Ồ, gì thế?”
Y Mị kéo cậu vào trong phòng mình, mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc túi vải từ bên trong ra, mở túi vải ra, bên trong có một con rối hình người bằng gỗ màu đen, mặt ngoài tượng gỗ khắc đầy phù văn.
Ngô Bình nhận lấy tượng gỗ, lập tức cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phong ấn nó, trong tượng gỗ này hình như tiềm ẩn sức mạnh cực kỳ lớn.
Cậu hỏi: “Thứ này ở đâu thế?”
Y Mị nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, có một lần phát hiện nó ở trong nhà. Sau đó bố tôi thấy nó xấu xí, không may mắn nên đã ném nó đi. Nhưng không lâu sau, nó lại xuất hiện trong nhà tôi. Tôi đã ném nó đi bảy, tám lần nhưng lần nào nó cũng sẽ quay lại, sau đó bố tôi cũng thấy nó không có hại gì, hơn nữa còn cứu mạng tôi nên ông ấy để cho tôi giữ”.
Ngô Bình nói: “Nó còn cứu mạng cô?”
Y Mị gật đầu: “Năm bảy tuổi, tôi bất cẩn rơi xuống ao, cảm giác như mình sắp chết đuối thì vào lúc nguy hiểm nhất, tôi cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy tôi rồi kéo tôi ra ngoài. Đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện tôi đang cầm tượng gỗ này trong tay. Một lần khác lúc tôi mười hai tuổi, chiếc ô tô tôi đang ngồi bị tông vào đuôi, rơi xuống vực, nhưng tôi chẳng bị gì cả, thậm chí còn không bị thương ngoài da, nhưng tài xế đưa đón tôi đã chết.