Nghĩ vậy, Ngô Bình đã truyền linh khí hấp thu từ vũ trụ chính vào trong hồ lô. Nó hấp thu linh khí xong thì mặt ngoài lập tức phát sáng.
“Thử với đan dược xem nào”.
Anh lấy một viên Nguyên Linh Đan do mình luyện chế ra rồi bắt đầu sao chép, ánh sáng loé lên, trên bàn đã có hai viên đan dược.
Anh cầm viên được sao chép lên uống thử rồi cảm nhận sự thay đổi của dược tính. Nhưng thần kỳ là viên đan dược này có hiệu quả y hệt viên do anh luyện chế.
Thấy vậy, anh lấy hai khối bùn Thiên Sát ra rồi vê thành một khối, sau đó ném lên bàn rồi dùng hồ lô để sao chép.
Ánh sáng loé lên, một khối bùn đã biến thành hai, anh đặt hai khối lên rồi sao chép cùng lúc. Song, sau khi ánh sáng loé lên, trên bàn chỉ có ba khối bùn.
Ngô Bình: “Xem ra đồ đã sao chép rồi không thể sao chép tiếp được nữa”.
Sau đó, anh dùng khối ban đầu để sao chép tiếp, quả nhiên quá trình này đã tiêu hao rất nhiều linh khí của anh.
Chập tối, đã có cả nghìn khối bùn ở trước mặt Ngô Bình, vậy là đủ cho anh dùng để tiến vào Nhập Sát rồi.
Anh chuẩn bị qua một chút rồi bắt đầu đột phá, anh lấy sức mạnh thiên sát trong bùn để củng cố chân khí.
Hơn hai tiếng sau, tất cả bùn Thiên Sát đã mất hết sát lực.
Hấp thu chúng xong, Ngô Bình cảm thấy chân lực của mình đã có thêm một lực sát thương mạnh mẽ.
Sau khi đột phá Nhập Sát thành công, Ngô Bình tu luyện thêm một lúc đến khi trời sáng, sau đó anh chuẩn bị để đi gặp Cừu Quang Thái.
Cừu Quang Thái đã chờ anh từ lâu, thấy trên người Ngô Bình có thêm sát khí, ông ấy cười nói: “Con Nhập Sát thành công rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, may có bùn Thiên Sát của sư tôn”.
Cừu Quang Thái gật đầu: “Ừ, tiếc là ta không có nhiều nên không thể cho con luyện ra chân khí thiên sát thật sự”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, khi nào thì đại hội bái sư bắt đầu ạ?”
“Chắc một tiếng nữa, ta gọi người dẫn con đi thay đồ nhé, chải lại đầu tóc nữa. Đại hội này rất long trọng, con nên chau chuốt một chút rồi học trước lễ nghi bái sư”.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Một cô gái độ hai mươi, mặc váy màu vàng nhạt bước ra, khẽ cúi chào: “Sơ Tuyết kính chào anh”.
Cừu Quang Thái cười nói: “Sơ Tuyết là con gái nuôi của ta. Để con bé đưa con đi thay đồ”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Làm phiền cô Sơ Tuyết”.
Sơ Tuyết đáp: “Anh khách sáo quá rồi”.
Sơ Tuyết đưa Ngô Bình đến một căn phòng ở phía sau. Trong phòng có đủ loại quần áo. Chọn lựa một hồi, Sơ Tuyết quyết định cho Ngô Bình mặc một chiếc áo màu xanh lam nhạt, sau đó là đai lưng, trang sức đeo ở đai áo, nhẫn, vân vân.
Thay đồ xong, cô ấy giúp Ngô Bình cắt tỉa một kiểu tóc thật cao quý và điển trai.
Cuối cùng là dạy cho Ngô Bình về lễ nghi bái sư.