"Ngô Bình, mẻ đan dược thứ hai là cấp mấy thế, nó có vẻ còn tốt hơn mẻ thứ nhất rất nhiều".
Trong lúc Ngô Bình luyện đan, cô ta vẫn không dám mở miệng sợ làm phiền cậu, giờ cuối cùng cũng không nhịn được bèn hỏi.
"Cực phẩm", Ngô Bình đáp bèn lần lượt cất 10 viên đan dược vào hai cái chai khác nhau rồi đưa cho Lam Chỉ Ngư: "Số dược liệu còn lại có thể luyện thêm một mẻ nữa, coi như tiền công của tôi đi".
Nghe thấy đan dược đó là cực phẩm, Lam Chỉ Ngư vừa mừng vừa sợ, vội nói: "Không ngờ lại là cực phẩm! Một mẻ dược liệu hoàn toàn không đủ coi như tiền công!"
"Lần này cứ thế đi đã", giờ nhà họ Lam đang cần tiền trả nợ nên cậu cũng không tiện lấy nhiều.
Lam Chỉ Ngư hết sức biết ơn, cắn môi nói: "Thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào luôn".
Ở trên thị trường, một viên đan dược cực phẩm cấp sáu cũng phải trị giá mấy triệu tiền tiên, năm viên ít nhất cũng phải 200 tỷ tiền tiên! Dù là thượng phẩm Tham Bí Đan cũng phải vài trăm ngàn tiền tiên một viên!
Ngô Bình bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị luyện chế loại đan dược thứ hai.
"Thuận tay giúp một chuyện nhỏ thôi, chị cũng không cần để ý như vậy", cậu nói xong bèn luyện đan tiếp, lần này Ngô Bình luyện Hóa Anh Đan, một loại đan dược cấp bảy.
Mẻ thứ nhất chính là thượng phẩm, luyện được bốn viên.
Bởi vì chỉ có hai lò dược liệu nên Ngô Bình chỉ luyện một lò, để lại cho mình một lò. Nhưng Lam Chỉ Ngư đã vô cùng vừa lòng, Hóa Anh đan thượng phẩm cực kỳ quý giá, một viên ít nhất cũng phải mấy triệu tiền tiên, kia chính là mấy triệu đó. Hơn nữa, cộng tất cả lại cũng phải có 350 tỷ. Số tiền này chẳng những có thể trả nợ, còn thể bù vào chỗ thiếu!
Ngô Bình luyện đan xong, Lam Chỉ Ngư luôn miệng cảm ơn, sai người chuẩn bị rượu và đồ ăn muốn giữ cậu lại ăn cơm.
Ngô Bình lại rời đi vì trong lúc luyện đan đã nhận được tin nhắn do Hàn Băng Nghiên gửi đến, báo ngày mai sẽ tham gia thi, chiều sẽ đến Thần Kinh.
Quỹ từ thiện của Ngô Bình có ba cái đề cử thi có thể thoải mái thi vào đại học Thần Kinh, Ngô Bình đưa một cái cho Hàn Băng Nghiên.
Sau khi tạm biệt hai bố con nhà họ Lam, Ngô Bình lập tức thi triển độn thuật trở về Trung Châu.
Vừa gặp Hàn Băng Nghiên, cậu đã thi triển độn thuật đưa cô đến Thần Kinh, trọ ở trong một khách sạn.
Trên đường Hàn Băng Nghiên chẳng thể nhìn thấy gì hết, vừa mở mắt ra đã đến khách sạn, cô cười hì hì nói: "Sau này đi du lịch sẽ tiện hơn nhiều rồi, khỏi cần đi xe hay máy bay luôn".
Mấy ngày này, Hàn Băng Nghiên đều vùi đầu vào đống sách vì cuộc thi lần này, Ngô Bình không khỏi hơi đau lòng.
"Bằng Nghiên, ngày mai thi xong, chúng ta ra ngoài đi du lịch mấy ngày đi".
Hàn Băng Nghiên hết sức vui vẻ, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Vậy đi Hải Mạc Ca đi, hôm qua em thấy một bạn học đăng rất nhiều ảnh du lịch biển, bãi biển bên kia đẹp hết chỗ chê luôn".
Hải Mặc Ca là một quốc gia ở bờ bên kia đại dương, nền kinh tế của nó đã không tăng trưởng mấy chục năm nay, là nơi sản xuất và buôn bán cocain, ma túy lớn nhất thế giới.
Thế nên, Hải Mặc Ca có rất nhiều trùm ma túy, bọn họ dùng tiền buôn ma túy mua vũ khí, trang bị còn tiên tiến hơn cả quân đội. Đương nhiên, những ông trùm ma túy ấy có thể mạnh như vậy cũng không thể không kể đến những thế lực tu hành đứng sau lưng họ.
Tuy Ngô Bình cảm thấy Hải Mặc Ca không mấy an toàn, nhưng có mình ở đây thì cũng chẳng đáng là gì nên đã đồng ý.
Ngày mai sẽ thi, Hàn Băng Nghiên rõ ràng có chút lo lắng. Tuy đã ôn lại, nhưng kia dù sao cũng là đại học Thần Kinh, cô lo mình không đủ điểm đậu.
Ngô Bình nói ngày mai mình sẽ đi theo, bảo cô đừng lo lắng.
Đêm khuya, Hàn Băng Nghiên vừa mới ngủ chưa được bao lâu, Ngô Bình đã nhận được tin từ Đông Vương bảo cậu đến Đông Vương Phủ một chuyến.
Ngô Bình cau mày, chức vị của mình trong Đông Vương Phủ cũng không xem như quan trọng, tại sao nửa đêm lại gọi mình đến?
Cậu lập tức lên đường, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước cửa Đông Vương Phủ. Bấy giờ, Ngô Bình phát hiện nơi này đã bị hơn trăm cao thủ bao vây, mà cảnh vệ của vương phủ đều trông giữ ở cửa giằng co với đám cao thủ kia.
Ngô Bình định đi vào thì bị Tần Cự Phong lao ra từ trong góc ngăn lại, nặng nề nói: "Sư huynh, một khi anh đi vào sẽ bị coi như kẻ phản quốc xử lý!"
Ngô Bình cau mày hỏi cậu ta: "Bên ngoài là ai thế?"