“Đáng chết! Mau cho chiến thần xuất mã, nhất định phải giết được người này”, một người gào lên.
Loáng cái, tin Nhân Hoàng giết chết yêu quái và Đại Thần đã lan khắp trên mạng Tiên và truyền tới mọi nơi, thậm chí có người còn quay lại cảnh đó rồi phát lên mạng.
Chẳng mấy chốc, đại thần phụ trách mảng tin tức đã tới báo: “Bệ hạ, nước long đã bày đại trận ở phía trước, hòng cản bước người xuống phía Nam”.
Các đại thần đều nổi giận nói: “Nước Long sợ rồi, họ sợ bệ hạ đến đó xong thì dân chúng ở đó sẽ quy hàng hết đây mà”.
Ngô Bình: “Ta có thể chém Đại Thần thì nước Long sao cản bước nổi?”
Đại thần kia nói: “Bệ hạ, nước Long đã cho cao thủ bày đại trận ở trạm tiếp theo của mình. Đại trận này có tên là Lưỡng Nghi Vi Trần, do một vị Đạo Tổ tạo ra nên có uy lực rất mạnh”.
Một đại thần khác nói: “Đại trận là vật chết, mình cứ đi vòng qua thôi”.
Lập tức có người nói: “Không, nếu bệ hạ đi vòng qua thì còn gì là thể diện nữa? Bệ hạ không thể đi vòng qua, mà phải đường đường chính chính phá vỡ đại trận”.
Ngô Bình: “Có cái đại trận cỏn con thôi mà, có gì khó đâu”.
Vào lúc hoàng hôn, thành trì phía trước đã bị một luồng sáng màu đen trắng che phủ, luồng sáng này chính là đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần.
Ngô Bình nắm rõ ý nghĩa Âm Dương, mà Lưỡng Nghi cũng từ ý nghĩa Âm Dương mà ra nên anh chỉ cần khởi động khả năng nhìn xuyên thấu là có thể tìm thấy điểm sơ hở của đại trận.
Sau đó, anh phóng một bàn tay thánh quang ra, đập nhẹ vào luồng sáng đen trắng ấy, đại trận lập tức rung chuyển, sau đó anh phát ra một chuỗi âm thanh, đại trận càng rung mạnh hơn.
Khoảng 15 phút sau, có một tiếng động lớn vang lên, đại trận Âm Dương Lưỡng Nghi Vi Trần đã hoàn toàn sụp đổ. Ngô Bình vung tay tiếp lên thì có 24 trận kỳ bay vào tay anh.
Có các trận kỳ này rồi, anh cũng có thể bày trận pháp này, đương nhiên với một bảo bối như vậy thì anh phải cất ngay đi.
Khi thấy Ngô Bình đã phá vỡ đại trận, một nhóm tu sĩ đang trốn một chỗ nhìn lén lập tức biến sắc mặt rồi vội vàng chạy mất.
Lúc này, có một quần thần đến báo: “Bệ hạ, đi tiếp là tới Nam Hoang rồi ạ”.
Cuối phía Nam là núi Bách Vạn, xen với bình nguyên và thung lũng. Ở đây có rất nhiều Man dân sinh sống, họ thường sinh hoạt theo hình thức bộ lạc với lối sống hoang dã và hiếu chiến.
Ngô Bình: “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây, các ái khanh có thể xuống dưới, không nhất thiết phải ở lại trên tàu”.
Đương nhiên các đại thần sẽ không rời đi, nhưng có vài người trẻ ham vui thì vẫn xuống thành trì bên dưới dạo chơi và trải nghiệm cuộc sống về đêm ở đây.
Tuy Ngô Bình vẫn đang ngồi ở đầu tàu, nhưng bản tôn của anh đã lặng lẽ rời đi. Anh dẫn Đỉnh Nhi, Khả Nhi và Đường Tử Di cùng Nhậm San San xuống một con phố dưới thành trì này.
Thành trì này nằm ở biên giới Man Hoang, có tên là thành Nam Hội. Man tộc ở phía Nam thường xuyên đến đây buôn bán, vì thế kinh tế của Nam Hội rất phát triển, dân số ở đây vào khoảng hơn 30 triệu người, thành dài vài trăm dặm và chia thành nhiều khu dân cư lớn nhỏ.
Đỉnh Nhi ngồi trên cổ Ngô Bình, còn Khả Nhi ngồi trên lưng Đông Hoàng, cùng kỳ và Tiểu Hoàng Long cũng đi bên cạnh, vì thế đoàn của họ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Hoả Hoàng Nhi cũng đi theo, cô bé đang tu luyện ở Côn Luân Kiếm Cung. Cô bé đột phá cảnh giới thần tốc, đến nay đã tu luyện Thiên Địa Kiếm Kinh trên cấp Ngô Bình, cô bé vừa hoàn thành tầng thứ 15.