Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, Ngô Bình đi vào trong trận pháp xong thì có một tia sáng loé lên, ngay sau đó anh đã quay lại vũ trụ Minh Cổ.
Cảm giác lúc đến và đi của anh hoàn toàn khác nhau, khi anh xuất hiện ở vũ trụ Minh Cổ thì thấy toàn thân mình nhẹ bẫng như mất đi trọng lực, sức mạnh trong cơ thể anh cũng bất ổn. Mãi một lúc lâu sau, anh mới quen với môi trường mới ở đây.
Anh quan sát xung quanh một lát thì thấy mình đang ở trong một đại điện vận chuyển, anh đi ra ngoài thì thấy có rất nhiều người ở đây, vừa nhìn thấy anh thì họ đều quỳ xuống rồi nói: “Tham kiến Thượng Tiên”.
Những người đi từ đây ra thường đều là tu sĩ đến từ các vũ trụ cao cấp hơn, ví dụ như vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ năm hay bảy. Người đến từ vũ trụ lớn đều có thực lực mạnh hơn hẳn tu sĩ ở đây, vì thế đã có rất nhiều người chạy đến nghênh đón với hi vọng mình sẽ được thưởng gì đó, trong số này cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp hi vọng tu sĩ của vũ trụ lớn sẽ để mặt đến mình.
Anh không quen với cảnh này nên hỏi: “Đây là nơi nào? Huyền Minh Giáo cách đây có xa không?”
Lập tức có người trả lời: “Thượng Tiên, nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Minh Giáo, chỉ cách môn phái có hơn 90 nghìn dặm thôi ạ”.
Ngô Bình vẫn giữ khá nhiều tiền Tinh ở đây nên đã ném cho họ mười nghìn tiền Tinh, sau đó tiến nhanh về phía Huyền Minh Giáo.
Anh vừa đến nơi thì trong đầu đã vang lên giọng nói của Tiểu Minh.
“Không ngờ tu vi của anh lại tăng nhanh thế, thực lực hiện giờ đã không kém gì tu sĩ cảnh giới Thần Thông ở vũ trụ chính rồi”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tiểu Minh, dạo này cậu thế nào? Thời gian qua có sinh linh nào của vũ trụ chính đến đây không?”
Tiểu Minh: “Mới một tháng thì xảy ra chuyện gì được?”
Ngô Bình: “Tôi đi lâu thế rồi mà ở đây mới qua một tháng thôi à?”
Tiểu Minh: “Hai vũ trụ khác nhau thì đương nhiên thời gian cũng khác, sao tự nhiên anh lại về?”
Ngô Bình: “Trương Cổ Nguyệt gọi tôi nên tôi về xem sao, tiện thể chuẩn bị đưa người nhà đến đây sống, khi ấy nhờ cậu chăm sóc họ nhé”.
Tiểu Minh: “Được, nhưng anh cũng phải giúp tôi chút việc”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”
Tiểu Minh: “Anh cũng biết đấy, sau khi các vũ trụ phụ như chúng ta có ý thức thì sẽ nghĩ cách để mình mạnh lên, mà cách tốt nhất chính là chiếm được các vũ trụ Đạo cảnh khác”.
Ngô Bình nổi hứng: “Cậu muốn chiếm vũ trụ nào?”
Tiểu Minh: “Một vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy khiếm khuyết, nhưng muốn chiếm được nó thì tôi cần một người đến đó tìm nội hạch của nơi ấy”.
Ngô Bình từng lấy được nội hạch của vũ trụ nên hỏi: “Nội hạch này có gì đặc biệt?”
Tiểu Minh: “Có được nội hạch rồi thì sẽ luyện hoá, từ đó tôi sẽ dễ dàng chiếm được vũ trụ ấy”.
Ngô Bình: “Việc này đến cậu còn không làm được thì chứng tỏ rất nguy hiểm, sao tôi thấy như kiểu cậu đang bẫy tôi ấy?”
Tiểu Minh: “Tôi bẫy anh làm gì? Đây là thế giới Linh Đài mà cường giả Đạo cảnh tầng thứ ta để lại, ở đó chắc chắn có rất nhiều bảo bối. Quan trọng nhất là anh có thể tìm thấy linh bảo ở đó. Linh bảo là thứ mở ra thời kỳ đầu của thế giới Linh Đài, cũng là pháp bảo bản mệnh của cường giả kia đấy”.
Ngô Bình: “Giờ tôi chỉ là một tu sĩ Bí cảnh thôi mà cậu xui tôi đi lấy bảo bối của cường giả Đạo cảnh ư?”
Tiểu Minh: “Thế thì anh không hiểu rồi, chính vì cảnh giới của anh không cao nên mới thích hợp đến đó. Nếu anh là tu sĩ Thần Thông rồi thì lại không phù hợp”.