Lúc đến một căn biệt thự trên đỉnh núi theo địa chỉ Y Mị đưa, Ngô Bình bật cười: “Wow, hóa ra nhà cô giàu như thế”.
Y Mị: “Bố tôi là sếp tổng công ty công trình Trung Nguyên, cũng là chủ tịch”.
Công ty công trình Trung Nguyên là một doanh nghiệp quy mô lớn nhận thầu công trình và sản xuất máy móc xây dựng. Năm ngoài, doanh thu của công ty đã hơn một trăm tỷ tệ, lợi nhuận gần hai tỷ, tổng giá trị thị trường của công ty là gần một trăm tỷ.
Ngô Bình: “Tôi biết công trình Trung Nguyên, một trong các doanh nghiệp lớn nhất Trung Châu”.
Y Mị: “Có gì hay chứ, một năm chỉ được hai tỷ lợi nhuận, cũng chẳng bằng công ty taxi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các cô cũng nhận công trình à? Sau khi về tôi nói với Hoàng Diên Lãng một tiếng, chia một phần công trình ở Trung Châu cho các cô”.
Y Mị trợn tròn mắt: “Thật sao? Mặc dù bố tôi cũng nhận được một số dự án nhưng đó đều là những dự án cũ, lợi nhuận có hạn. Nếu cậu có thể giành được một dự án lớn giúp ông ấy, ông ấy có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu”.
Lúc này cổng biệt thự mở ra, một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra, ông ta cười hỏi: “Y Mị về rồi, đây là bạn con à?”
Y Mị cười nói: “Bố, đây là Ngô Bình – trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp tỉnh Giang Nam, cậu ấy cũng đăng ký trường đại học Thần Kinh”.
Bố Y Mị tên là Y Phú Quốc, trình độ văn hóa của ông ta không cao nhưng lại rất thích đọc sách, cũng cực kỳ thích những đứa trẻ học giỏi và chăm chỉ, nghe nói Ngô Bình là trạng nguyên tỉnh, ông ta cười nói: “Thì ra là trạng nguyên, mau vào nhà chơi”.
Ngô Bình vốn dĩ không định vào trong nhưng cậu không thể từ chối sự nhiệt tình của Y Phú Quốc nên bèn cùng vào phòng khách ngồi một lát.
Người giúp việc mang trà lên, Y Phú Quốc nói: “Tiểu Bình, cháu là niềm tự hào của Trung Châu. Cháu là bạn và cũng là bạn cùng trường của Y Mị, sau này nếu cháu gặp khó khăn gì cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết giúp cháu giải quyết”.
Y Mị liếc ông ta: “Bố, thị trưởng Hoàng còn khách sáo với cậu ấy, bố còn giúp được gì chứ”.
Y Phú Quốc sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.
Ngô Bình cười nói: “Chú Y, không giấu gì chú, cháu có việc muốn nhờ chú giúp”.
Y Phú Quốc cười nói: “Cháu nói đi, chỉ cần chú có thể giúp thì nhất định sẽ giúp”.
Ngô Bình: “Hình như công ty chú chuyên về công trình cầu đường nhỉ?”
Y Phú Quốc gật đầu: “Ừ, kỹ thuật cầu đường của bọn chú là nhất toàn cầu đấy”.
Ngô Bình lấy điện thoại ra xem qua, nói: “Cháu có một người bạn ở tỉnh muốn xây dựng ba ngàn km đường cao tốc trong ba năm tới, trung bình mỗi năm một ngàn km. Cháu mong công ty chú có thể nhận một phần của dự án xây dựng, chia sẻ gánh nặng giúp bạn cháu”.
Y Phú Quốc sửng sốt, Ngô Bình có tìm ông ta giúp đâu, mà đang giúp ông ta đấy chứ.
Ông ta vội hỏi: “Tiểu Bình, người bạn ở tỉnh kia của cháu là?”
Ngô Bình: “Ông ấy là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay ông ấy có một đoạn công trình đường cao tốc, cần một doanh nghiệp trình độ cao giúp đỡ”.
Y Phú Quốc vội gật đầu: “Không thành vấn đề, bao nhiêu cây số?”
Ngô Bình: “Với khả năng của công ty chú thì có thể nhận được bao nhiêu?”