Kim Song Nhi cười nói: “Bố không phát hiện ra Huyền Bình có gì là lạ ạ?”
Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Cậu ấy là Đại Thánh chứ gì?”
Kim Song Nhi cười hì hì: “Vâng, Huyền Bình và bố cùng đi chung con đường”.
Minh Đà Thánh Vương nói: “Nếu không thế thì cậu ấy đã chẳng ở đây”.
“Cuối cùng tam muội cũng tìm thấy ý trung lang rồi à?”
Mọi người nhìn qua thì thấy có một nam một nữ đi từ bên ngoài vào. Cô gái rất xinh, còn người đàn ông thì mọc đầy vảy vàng trên mặt, khí tức Yêu tộc lộ ra rõ ràng.
Kim Song Nhi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đây là chị cả và chồng chị ấy”.
Người đang nói chính là chồng chị cả của Kim Song Nhi, gã bước nhanh tới trước mặt Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu, sau đó cố ý đứng chắn trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Con rể tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, đây là quà của con ạ”.
Gã dâng một cái đàn cổ lên bằng hai tay, thấy thế, Minh Đà Thánh Vương ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Chồng chị cả cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây chính là đàn Nữ Oa mà người xưa mô phỏng lại. Tuy không bằng đàn Nữ Oa thật, nhưng cũng có uy lực nhất định”.
Minh Đà Thánh Vương vui vẻ nói: “Được lắm, con thật có lòng!”
Sau đó, tên kia nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Quà của cậu đâu?”
Ngô Bình: “Quà của tôi không thấy được”.
Chồng chị cả cười khẩy: “Không thấy được ư? Chắc chưa chuẩn bị chứ gì, lần đầu ra mắt mà lại không có quà, đúng là kém!”
Vương Mẫu cau mày nói: “Thất Lang, Song Nhi đã tặng quà rồi”.
Chị cả chợt cười nói: “Tam muội, chồng tương lai của em căn cơ quá!”
Ngô Bình mặc kệ họ rồi nói với Minh Đà Thánh Vương: “Thánh Vương, một nửa cơ thể của người đang suy kiệt, tình hình này ít cũng kéo dài một trăm năm rồi phải không ạ?”
Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra, không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng Minh Đà Thánh Vương chợt nói: “Đúng, vừa tròn 100 năm đây, sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Con là một y tiên nên đương nhiên có thể phát hiện ra. Đạo của Thánh Vương có thiếu sót, khiến cơ thể của người hình thành hai luồng sức mạnh, một luồng sống, một luồng chết. Hơn nữa nếu con đoán không nhầm thì hai luồng sức mạnh trong cơ thể người ngày càng xung đột với nhau. Nếu cứ để như vậy thì chắc chắn người sẽ chết trong vòng 100 năm nữa”.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe thấy vậy.
Minh Đà Thánh Vương vẫn bình thản hỏi: “Thế cậu có cách chữa trị không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đó chính là quà mừng thọ của con”.
Sau đó, Minh Đà Thánh Vương không thể kiềm chế cảm xúc được nữa mà hỏi: “Cậu có cách ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Xin Thánh Vương tới một nơi yên tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp ạ”.
“Được”, Minh Đà Thánh Vương đứng dạy rồi mời Ngô Bình sang phòng khác ngay.
Bọn họ đi rồi, tất cả mọi người đều bàn tán.