Ngược lại, ruộng đất không phải là thứ anh lo, mà lòng anh đang đặt trên tài nguyên quý hiếm của cây Kim Cương kia.
Trước mắt, núi Kim Sơn sẽ để Đường Băng Vân đảm nhiệm cai quản, cô ta cũng dẫn mấy chục người tùy tùng từ trong nhà ra. Vả lại, Phương Lập cũng đưa tới các nhân viên làm việc ban đầu về đây, hơn một ngàn thuộc hạ để phụ trách việc trông coi và đốn cây Kim Cương này.
Trước đây, người đảm nhận việc chặt cây Kim Cương đều do nô lệ Nhân tộc làm, nhiều thế hệ của họ đã làm việc trên núi Kim Cương nên cuộc sống rất khó khăn. Đường Băng Vân hợp những người này lại, cô ta không chỉ phát cho họ mức lương cao ngất ngưỡng còn cử người xuống chân núi, xây giúp nhà cho họ.
Những nô lệ này trước kia làm việc quần quật suốt ngày, gần như sống chết ấy vậy mà không thể được một đồng lương còn bị người ta xem là trâu là ngựa sai bảo. Bây giờ, họ không còn làm nô lệ còn được nhận phúc lợi tốt, cách đối xử khác biệt to lớn như thế khiến họ vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại của mình.
Đường Băng Vân cũng tìm được một nhóm người có kinh nghiệm phong phú về chặt cây, đưa lên là nhân viên quản lý. Sau đó cô ta dựa theo các tài liệu và việc điều tra thực địa trước đó đã soạn một dãy số, đánh dấu chất lượng cho cây Kim Cương, bên đó còn có ghi tuổi năm cây lớn, phẩm chất, thể tích, để hay nên chặt.
Chuyện chặt cây Kim Cương là một kỹ thuật sống, công nhân phải dùng kinh nghiệm chuyên môn của mình để làm thành cái lưỡi sắc cưa Kim Cương. Mỗi lần cưa một đoạn cây Kim Cương phải mất ba đến mười ngày, trong lúc đó phải mất cả chục cái cưa Kim Cương nữa.
Bên trong cây Kim Cương được chia ra các phần, cây Kim Cương hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và cuối cùng là ruột cây. Có nghĩa là chín phần mười của cây Kim Cương đã chiếm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm cả rồi, còn cực phẩm chỉ chiếm một phần trăm thôi.
Cây Kim Cương thượng phẩm có thể mang theo ruột cây bên trong, giá cả của nó cũng đắt gấp trăm lần với cây Kim Cương bình thường. Cây Kim Cương thượng phẩm trưởng thành có ruột cây to bằng một cánh tay, nhưng lại có độ dày gấp mười lần cây Kim Cương thường.
Đương nhiên cây Kim Cương cực phẩm cũng có ruột cây, giá trị nó cũng cao hơn nên tình hình nó bán tháo trên thị trường rất hiếm, giống như món đồ quý vừa thấy là giấu ngay nên không ai nể bán ra.
Ruột cây Kim Cương chỉ biết có hay không sau khi chẻ cây ra thôi, có đôi khi còn phải nhờ chuyện hên xui may rủi. Người may mắn thì ba bốn cây là khai thác được ruột cây rồi, còn xui thì mười mấy hay hai mươi cây cũng chưa chắc gì đã khai thác được ruột cây.
Hôm nay, khi công nhân đang chặt cây lại phát hiện ra có ruột cây Kim Cương cực phẩm. Ngô Bình nghe thế rất hứng thú, nên tự đến xem thế nào. Vừa đến đập vào mắt anh đã là một cây Kim Cương đường kính hơn ba mét chặt ngã, mặt cắt xuất hiện rõ một cái miệng chén lớn có ruột cây chứa phù văn màu vàng đỏ tím trên đó!
Ngô Bình vươn tay chạm vào ruột cây, lập tức cảm nhận được thần lực nồng đậm và thuần khiết của Kim Cương, ánh mắt của anh cũng sáng lên nói: “Ruột cây này là bảo bối, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu!”
Ngay sau đó, anh rút Bạch Hổ Tiên kiếm ra mổ cây Kim Cương. Nhưng anh không ngờ Kim Cương cực phẩm quá cứng, Bạch Hổ Tiên kiếm của anh không thể chẻ nó ra được. Cuối cùng, anh vẫn sử dụng công cụ chặt mới có thể mổ được cây Kim Cương ra. Tuy vậy dù anh có tự làm thì cũng phải mất gần nửa ngày mới xong.
Cuối cùng một ruột cây to bằng miệng chén, bóng loáng toàn thân, bên ngoài khắc kín hoa văn đỏ tím đã nằm trong lòng tay anh. Ruột cây này dài tầm tám mét, nặng đến kỳ lạ.
Anh gỡ một đoạn ruột cây xuống, bỏ lên trên thanh tiên kiếm của mình. Ngay tức thì, mặt ngoài của tiên kiếm xuất hiện phù văn với màu tím và đỏ, kiếm khí theo đó mà bắn ra một thước và sắc bén đến bất ngờ!
Ngay lúc Ngô Bình đang nghiên cứu cây Kim Cương, đột nhiên Phương Lập vội vã chạy đến, hắn ta thở hồng hộc nói: “Chủ nhân, có chuyện rồi! Ảnh Quốc xuất binh tiếng vào Tộc Xích Long, bọn chúng đã cướp đi rất nhiều địa bàn của chúng ta!”
Ngô Bình nhíu mày: “Thế lực của Ảnh Quốc ra sao?”
Phương Lập căm hận nói: “Chúa Tể lãnh binh đi đánh hạ thành thị, Ảnh Quốc lập tức mặt dày phái binh đi chiếm cứ các tiểu thành và thôn trấn xung quanh, thiết lập cứ điểm. Chúa Tể đã phái người đi hiệp thương với Ảnh Quốc, nhưng Ảnh Quốc chỉ nói cho có, lại không chịu lui binh chút nào”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đông Đô liều sống liều chết, bọn họ lại đến đó ngồi mát ăn bát vàng. Chúa Tể cũng tốt tính quá!”
Phương Lập: “Ảnh Quốc không phải là Nhân Tộc thuần chủng, là dị tộc được kết hợp từ Ảnh Tộc và Nhân Tộc sinh ra, nhưng bọn chúng luôn tự cho mình là Nhân Tộc, nên vì thế mà có quan hệ không tồi với Nhân Tộc. Chúa Tể ông ấy hẳn là không muốn xảy ra xung đột với Ảnh Tộc, tăng thêm một cường địch”.