Ngao Phương vội nói: “Trong các yêu binh dưới trướng Tất Tuyên, thực lực của lính lác cũng tầm tu sĩ loài người cảnh giới Địa Tiên, thực lực của binh tướng thì mạnh hơn chút, tầm cảnh giới Hư Tiên, cũng có cảnh giới Chân Tiên. Nếu là yêu tướng cấp cao thì có khả năng là đạo quân, thậm chí là cao thủ đạo tổ”.
Ngô Bình nghe xong thì nói: “Nói vậy thì thực lực của đám yêu binh này cũng bình thường”.
Ngao Phương nói: “Bệ hạ, những yêu binh này có thể kết thành đại trận, ba ngàn yêu binh nhập thành một nhóm hoặc một ngàn yêu binh nhập thành một nhóm, gọi là Thiên Yêu Chiến Trận hay Vạn Yêu Chiến Trận. Một Vạn Yêu Chiến Trận ít nhất cũng có thể đối phó với một cao thủ cấp đạo tổ, còn Thiên Yêu Chiến Trận thì có thể giết được cao thủ nhân tộc cấp đạo quân”.
Ngô Bình: “Ông giúp tôi hâm nóng số rượu này, tôi đi gặp Tất Tuyên”. Anh nói dứt lời thì biến thành một luồng sáng vút qua không gian.
Anh vừa đi thì những tùy tùng ở xung quanh liền thi nhau đứng dậy, khi Ngô Bình vẫn còn ở đó thì họ không dám ngẩng đầu, ai cũng quỳ hết dưới sàn.
“Long tổ, không biết người này có thể chiến thắng được Tất Tuyên không?”
Ngao Phương nghiêm túc nói: “Thắng hay không thắng thì anh ta cũng có thể rút lui an toàn, có điều, tên Tất Tuyên đó chắc sẽ gặp xui xẻo”.
“Long tổ, chẳng phải ông nói sau lưng Tất Tuyên có một Yêu Thánh sao?”
Ngao Phương: “Yêu Thánh thì đã sao? Trước mặt Thánh Hoàng, Yêu Thánh cũng phải cúi đầu, không cần nói nhiều nữa, đợi kết quả đi, nếu Thánh Hoàng có thể toàn thắng thì long tộc của chúng ta có thể toàn lực hướng về nhân tộc”.
Chúng Long Bộ kinh ngạc: “Long tổ, bây giờ quyết định, có phải qua loa quá không?”
Ngao Phương cười lạnh: “Đây là đánh cược! Tai họa sắp giáng xuống, Long Tộc chúng ta không muốn bị diệt thì phải tìm một chỗ dựa vững chắc mới được! Khí tức vị Thánh Hoàng này, không kém gì các cao thủ Kỷ Nguyên kia, thậm chí tôi còn cảm thấy, anh ta còn sở hữu khí tức đặc biệt, loại khí tức này tôi từng gặp lúc nhỏ, mà đối phương chính là một cao thủ cấp vũ trụ!”
Mọi người kinh ngạc, khí tức của cao thủ cấp vũ trụ!
Ở bên kia, Ngô Bình bay được một lúc thì thấy một ngọn núi khổng lồ sừng sững trên biển, núi đóng tuyết cả trăm triệu năm, xung quanh ngọn núi mấy trăm dặm, cứ mấy mấy trăm mét thì màu sắc ngọn núi lại khác nhau, thấp nhất là màu đen, lên trên là màu lam, sau đó lần lượt là đỏ, tím, xanh nhạt, đến đỉnh núi thì biến thành màu trắng bạc.
Ngô Bình nhìn thấy vô số Yêu tộc đang bay quanh ngọn núi, có một số bay lơ lửng trên không, cúi đầu với ngọn núi khổng lồ, tựa như ngọn núi là tín ngưỡng bọn chúng vậy.
Ngô Bình bỗng phát hiện, đã kinh động đến vô số Yêu tộc, lúc này một ma yêu bay đến, anh ta có đôi mắt như chim ưng và mũi cong, đỉnh đầu có một chỏm tóc trắng, chính là đời sau của chim ưng lông trắng, cực kỳ hung hãn, là hậu duệ của đại bàng.
“Này, Nhân tộc đúng là to gan, Thánh Sơn này mà cũng dám đến gần?”
Ngô Bình cười hỏi: “Thánh Sơn này có lai lịch thế nào?”