Khi anh rời khỏi nhà họ La, La Phi Phi tiễn anh ra cửa.
Đi xuống lầu, La Phi Phi trợn mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải anh mua tượng đồng sao? Làm sao biến thành vàng được vậy?"
Ngô Bình cười và nói: "Vốn dĩ nó là vàng, nhưng em không biết đó thôi”.
La Phi Phi: "Cho ông nội em một trăm triệu, anh thực sự rất hào phóng”.
Ngô Bình: "Anh nghe em nói ông nội không coi trọng bố em lắm, cũng không yêu thương em như những đứa cháu gái khác. Bây giờ anh tặng ông ấy một tượng Phật vàng, ông ấy tương lai sẽ ưu ái em hơn. Anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu thiệt thòi nữa”.
La Phi Phi vô cùng hạnh phúc, cô mỉm cười nói: "Tiểu Bình, em cảm thấy khoảng thời gian này giống như một giấc mơ vậy”.
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Trong tương lai, giấc mơ của em sẽ còn đẹp hơn thế này”.
La Phi Phi nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: "Thật ra, anh không cần giàu có thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần bình yên là được rồi”.
Ngô Bình đáp: "Chúng ta không chỉ sống bình yên mà còn có thể sống tiêu diêu tự tại. Phi Phi, sắp tới anh phải rời đi vài ngày. Nếu anh không ở đây, em phải chăm chỉ học hành đấy nhé".
La Phi Phi hoảng sợ: "Tiểu Bình, anh đi đâu vậy?"
Ngô Bình: "Lâu lắm mới gặp được một người bạn, đến nơi anh sẽ gọi cho em”.
La Phi Phi bĩu môi: "Anh không thể đưa em đến đó cùng sao?”
Ngô Bình cười nói: "Tạm thời thì chưa được”.
La Phi Phi khẽ thở dài: "Vậy được”.
Sau khi tạm biệt La Phi Phi, Ngô Bình lái xe về nhà.
Anh đưa cho chị dâu Tô Tuệ một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có hai mươi triệu nhân dân tệ. Số tiền này đủ để chị dâu sống thoải mái đến cuối đời. Ngoài ra, anh còn gọi cháu trai của mình đến và nói chuyện với cậu ấy rất lâu.
Vân Sinh không còn trẻ nữa, cậu ấy rất hiểu chuyện, không ngừng gật đầu khi nghe Ngô Bình nói.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến khách sạn, nhìn thấy Gia Cát Tinh, anh nói: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ rời đi trong đêm”.
Gia Cát Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ: "Cậu Ngô, sao lại là ban đêm?"
Ngô Bình: "Bay lên trời vào ban đêm sẽ không thu hút sự chú ý".
Gia Cát Tinh kinh ngạc: "Bay lên trời?"