Năng lượng của chú lực rất mạnh. Liên tục luyện hoá bốn chú lực, Đạo Diệp đã lớn thêm một cỡ, dần dần mọc ra phiến lá nhỏ thứ ba.
Giải trừ chú lực xong, Đinh Nộ Công rất vui, rối rít cảm ơn anh.
Lúc này, thuộc hạ của Phạm Ân Cách đã đem dược liệu đến. Tổng cộng có mười bảy loại dược liệu, đều khá đắt đỏ. Trong đó có nhân sâm năm trăm năm, linh chi ba trăm năm.
Ngô Bình nhìn lướt qua, chọn ra mười ba vị dược liệu, rồi sai người chiết xuất thành phần dược liệu bằng các cách ép, rang, chưng.
Cuối cùng, anh lần lượt cho mười ba thành phần theo tỷ lệ vào một chiếc bình thuỷ tinh. Sau khi cho năm loại đầu tiên vào, anh đun đến một nhiệt độ nhất định rồi lần lượt cho tám loại còn lại vào.
Mỗi lần thêm một loại thuốc vào, nhiệt độ đều không giống nhau, hoặc cao hoặc thấp, màu nước thuốc cũng thay đổi theo.
Khi loại dược liệu cuối cùng được cho vào, Ngô Bình lắc mạnh bình thuỷ tinh rồi đổ chúng vào tám ống nghiệm, tách chúng bằng máy ly tâm.
Sau đó, anh lấy ống nghiệm ra, đổ toàn bộ chất lỏng trong suốt nổi bên trên vào ống nghiệm lớn, nhỏ một giọt giấm. Ngay lập tức, nước thuốc xuất hiện một lượng lớn thứ có hình dạng sợi.
Anh lọc bỏ những xơ sợi ấy, sau cùng lọc được nước thuốc màu tím nhạt, toả mùi hương thoang thoảng.
Ngô Bình uống một ngụm nước thuốc rồi nhắm mắt lại cảm nhận tác dụng của thuốc. Nửa phút sau, anh gật gù nói: “Dược lực còn lẫn ít tạp chất, nhưng không ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc”.
Phạm Ân Cách vội vàng uống thử một ngụm. Uống vào rồi, ông ta ngồi khoanh chân, từ từ cảm nhận.
Mười phút sau, ông ta bỗng bật dậy, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Cậu đã làm được bằng cách nào vậy? Thuốc này cực kỳ tinh khiết, tác dụng ít nhất là tăng ba lần! Mà tác dụng phụ của nó cũng không còn nữa. Đáng nể hơn là cậu cũng dùng bấy nhiêu dược liệu mà lại điều chế được lượng thuốc nhiều gấp năm lần!”
Ngô Bình nói: “Dược liệu này chỉ mới dùng một phần công hiệu thôi. Dược tính còn lại có thể điều chế thêm thuốc khác, không được vứt đi”.
Phạm Ân Cách vội hỏi: “Cậu có thể dạy tôi không?”
Tuy ban nãy đứng ngay bên cạnh, nhưng ông ta không biết được những điểm nhỏ nhặt trong thao tác của anh.
Ngô Bình đáp: “Có thời gian hẵng bàn”.
“Được!”, Phạm Ân Cách không dám ép buộc.
Nhưng ông ta vẫn mặt dày, nhờ Ngô Bình chỉ dạy các chi tiết trong việc điều chế. Ngô Bình cũng không ngại, nói tất cả điểm quan trọng cho ông ta biết.
Trương Tây Linh chuẩn bị rượu thịt. Mấy người họ ngồi xuống ăn uống và tán gẫu với nhau.
Đến chừng tám giờ, tinh thạch linh hồn trong tay Mông Trạch đã tiêu hao. Ông ấy đi đến trước bàn, hành lễ với anh: “Giáo chủ, nguyên thần của tôi đã hồi phục chín phần”.
Ngô Bình gật đầu: “Được đấy. Đây là Tam Nguyên Đại Bổ Đan, ông uống trước đi”.