Liễu Kim Long cũng cảm ứng được sự xuất hiện của Ngô Bình nên cười, nói: “Công tử đã đến rồi”.
Ông ta tiến nhanh vào đại sảnh, hạ giọng nói: “Công tử, chúng ta lên lầu nói chuyện đi”.
Ngô Bình gật đầu, cùng ông ta về phòng.
Liễu Kim Long cho thuộc hạ đứng canh ở cửa, sau đó lấy nhẫn chứa đồ ra, lấy từ bên trong ra một viên thủy tinh màu vàng nhạt, trong viên thủy tinh có vô số điểm sáng nhấp nháy y hệt những vì sao.
“Công tử, có mấy người đi đào mỏ, tìm thấy được thứ này, tôi bảo họ chụp hình gửi cho tôi, tôi vừa xem thì cảm thấy không tầm thường, vì vậy đã đích thân đến đây”.
Ngô Bình cầm lấy viên thủy tinh và cảm giác rất nhẹ, khi cậu quan sát cẩn thận thì trong đầu liền xuất hiện một số tin tức, cậu bất giác cười, nói: “Đây là Thiên Tinh Thần Thiết, là một loại vật liệu luyện khí rất hiếm có, ở tiên giới, số lần xuất hiện của thứ này rất ít, trong lịch sử, mỗi lần dùng đến Thiên Tinh Thần Thiết đều luyện ra được thần binh vô cùng lợi hại”.
Liễu Kim Long cười, nói: “Quả nhiên tôi đoán không sai, tìm được tổng cộng ba viên, đều nằm hết trong nhẫn chứa đồ”.
Ngô Bình liền trút hết mọi thứ trong nhẫn chứa đồ ra, tám mươi phần trăm đá bên trong đều có giá trị, trong đó nhiều nhất là Bí Thạch và những hòn đá có linh khí, Đá Thiên Vận chỉ chiếm tầm một phần mười. Đương nhiên, còn có ba viên Thiên Tinh Thần Thiết.
Ngô Bình cất Thiên Tinh Thần Thiết và Đá Thiên Vận vào, sau đó cất số đá còn lại vào nhẫn chứa đồ lại và nói: “Ông xử lý số còn lại đi”.
Liễu Kim Long: “Dạ”.
Lúc này, Ngô Bình đột nhiên chau mày, bước một bước thì ra khỏi cửa.
Một luồng khí đen từ xa bay đến, muốn tấn công anh râu đang đứng ở cửa. Mặt anh rây biến sắc, đang định rút đồ nghề ra thì Ngô Bình đã đến chặn trước mặt anh ta, chưởng về phía xa.
“Ầm”.
Luồng khói bị đánh tan, một tiếng la thảm thiết vang lên trong không gian.
Ngô Bình hừm một tiếng: “To gan đấy”. Ngay lập tức, cậu liền biến mất khỏi chỗ đứng.
Liễu Kim Long xông ra, hỏi anh râu: “Chuyện gì thế?”
Anh râu vuốt mồ hôi lạnh, nói: “Long gia, người đó là người tu hành, may mà công tử ra tay, chắc công tử đã truy sát đối phương rồi”.
Trên một bãi hoang ở phía bắc trấn Hoang Sơn, một người mặc áo đen đột nhiên từ mặt đất trồi lên, muốn nhảy lên không trung.
Chính vào lúc này, trên không xuất hiện một luồng sáng, một bàn tay đánh xuống từ phía xa, bảy bàn tay ảo đập ngay lên người kẻ áo đen.
Người áo đen bất ngờ, dốc hết sức chống trả.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn vang lên, luồng sáng tan biến, một người bị đánh rơi xuống đất, phụt máu, ngực hằn sâu dấu bàn tay, lục phủ ngũ tạng đều như bùn nhão.
Ngô Bình đáp xuống đất, nhìn người áo đen với khuôn mặt tái mét chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Lúc nãy định làm gì?”
Người đó cười thảm thiết, nói: “Không ngờ ở trấn Hoang Sơn này còn có cao thủ như cậu, là tôi không biết quan sát”.
Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho anh được chết thoải mái hơn”.
Lúc sắp chết , con người chẳng có gì là không thể làm, người đó nói: “Tôi là người của La Tinh Uyên”.
La Tinh Uyên?
Ngô Bình nhớ ra, hình như La Tinh Uyên có liên quan đến nhóm người Đạo Mệnh, sao anh ta lại cho người đến đây?
“Anh đến đây vì đá Thiên Mệnh sao?”
Người áo đen: “Đúng vậy, thật ra tất cả người đào khoáng của trấn Hoang Sơn đều là tai mắt của ông ta, một khi có người tìm thấy đồ tốt thì ông ta sẽ phái người đến cướp”.