Giọng này rất quen, Ngô Bình quay đầu lại thì nhìn thấy Kiếm Đạo Quân.
Vừa nhìn thấy là Kiếm Đạo Quân, Ngô Bình cười mỉa: “Kiếm Đạo Quân, bảo sư tôn tôi nhường chỗ cho ông, ông nghĩ mình là ai hả?”
Kiếm Đạo Quân lạnh lùng nói: “Người lớn đang nói chuyện, nào đến lượt cậu xen mồm vào?”, vừa dứt lời một tia kiếm ý lao đến.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cũng đánh ra kiếm ý, hai luồng kiếm ý va chạm trong hư không nhưng lại rất yên lặng, nhưng cơ thể Phiêu Miểu Thiên Tôn và Kiếm Đạo Quân đều khẽ run lên.
“Tạ Linh Sơn, nếu ông dám làm đệ tử của tôi bị thương, tôi sẽ giết ông”, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói, giọng nói đầy sát khí.
Kiếm Đạo Quân này tên là Tạ Linh Sơn, quen với Phiêu Miểu Đạo Quân khi ông ta còn trẻ, sau đó cả hai đều đột phá Đại La và trở thành Đạo Quân đương thời.
Tạ Linh Sơn nói: "Cơ Tiên Ngữ, tính khí của bà vẫn giống như lúc trẻ nhỉ. Nhưng khi còn trẻ, bà không thể đánh bại tôi, bây giờ cũng không thể đánh bại tôi. Còn muốn giết tôi à, bà không có cơ hội đâu”.
Tên thật của Phiêu Miểu Thiên Tôn là Cơ Tiên Ngữ, nhưng đã rất nhiều năm không ai gọi tên bà ấy rồi.
Cơ Tiên Ngữ cười mỉa: “Tạ Linh Sơn, năm đó tôi có khả năng giết ông cũng không làm thế, chỉ vì không muốn dấy lên tranh chấp giữa hai bên thôi”.
“Ai đang làm ồn thế?”, đột nhiên có một vị Yêu tướng bay lên không trung, lướt mắt nhìn Kiếm Đạo Quân cùng Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nếu hai người có tranh chấp gì thì có thể đến đài sinh tử phân cao thấp với nhau”.
Nơi này là Dao Trì, nơi ở của Vương Mẫu, sẽ không nể mặt ai cả.
Kiếm Đạo Quân cười nói: “Được! Cơ Tiên Ngữ, bà có dám đánh với tôi?”
Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng khiêu chiến với sư tôn tôi sao? Ông muốn đánh thì tôi đánh với ông”.
Anh vừa nói xong, ngay cả Thần tướng đó cũng sửng sốt, vì Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là địa tiên, mà lại dám khiêu chiến Đại La Kim Tiên. Phải biết rằng, Đại La Kim Tiên là cảnh giới hơn cả Thiên Tiên, là trạng thái sinh mạng cao cấp.
Kiếm Đạo Quân Tạ Linh Sơn cũng sửng sốt, sau đó ông ta cười nói: “Một Đạo Quân như tôi cho dù giết cậu cũng rất mất mặt. Thế này nhé, nếu cậu đã có can đảm như vậy thì đánh với yêu nô mà tôi nuôi đi”.
Vừa dứt lời, một bóng dáng mờ ảo lao ra từ phía sau Tạ Linh Sơn, biến thành một con vượn khổng lồ cao ngàn mét. Con vượn khổng lồ này có mắt tím, móng vuốt màu bạc, cả người màu trắng bạc, ngẩng đầu lên trời gầm lên dữ dội.
Thấy ở đây có người xảy ra xung đột, mọi người đều đổ dồn ánh mắt hóng hớt về phía bên này. Vì có quá nhiều người tham gia pháp hội Dao Trì nên lần nào cũng sẽ xảy ra xung đột, tuy nhiên những cuộc xung đột này nhìn chung không quá lớn, thường là giải quyết mâu thuẫn bằng cách quyết đấu đài sinh tử.
Ngô Bình nhìn con vượn khổng lồ, đoán thực lực của nó rất mạnh, hơn hẳn Chân Tiên. Anh nói: “Được, tôi đánh với nó”.
Kiếm Đạo Quân: “Chàng trai, nếu cậu thua thì phải bảo sư tôn của cậu nhường ghế cho tôi”.
Ngô Bình: “Được chứ, nhưng nếu Yêu nô của ông thua, ông cũng phải trả giá”.
Kiếm Đạo Quân nhướng mày: “Ồ, cậu muốn tôi thế nào?”
Ngô Bình: “Nếu tôi đánh bại được Yêu nô, ông phải ra khỏi pháp hội Dao Trì, sư tôn của tôi không muốn nhìn thấy ông”.
Kiếm Đạo Quân híp mắt: “Này cậu, cậu rất tự tin, nhưng tự tin cũng vô dụng, cậu sẽ chết thảm khi đối mặt với thực lực tuyệt đối”.