"Vù!"
Ngô Bình bật nhảy một cái lên không trung, hạ cánh xuống trước mặt bà ta. Anh nhìn Vương Cầm Cầm hỏi: "Bà muốn giết tôi?"
Vương Cầm Cầm vội vã xua tay: "Không, không, không phải tôi..."
"Bốp!"
Ngô Bình tát cho bà ta ngã lăn ra đất. Một nửa hàm răng của bà ta rụng xuống, bị đánh đến ngơ người.
Ngô Bình đá thêm cho bà ta vài cái, Vương Cầm Cầm đau đến tỉnh người. Bà ta kêu rên thảm thiết: "Cầu xin cậu, xin đừng giết tôi. Tôi sai rồi, huhu..."
Ngô Bình mặt vô cảm nhìn Vương Cầm Cầm. Anh nắm tóc bà ta, để bà ta nhìn thẳng vào mắt mình rồi chậm rãi nhả từng chữ: "Bà biết không? Nếu không phải vì nể mặt ông nội thì bà sớm đã thành một cái xác rồi! Có điều tội chết miễn nhưng tội sống không thể miễn, giờ tôi sẽ nguyền rủa bà! Từ nay về sau, cứ mỗi ngày trăng tròn là bà sẽ đau đến chết đi sống lại! Còn nữa, toàn bộ tài sản của bà tại Cảng Thành phải sang tên hết cho tôi. Lập tức đi làm thủ tục đi!"
Nói rồi, anh nhìn sang luật sư Hầu lúc này đang co rúm lại một góc, hai tay ôm đầu run cầm cập.
"Luật sư Hầu, anh đã nghe thấy chưa?", Ngô Bình hỏi.
"Nghe... nghe thấy rồi!", anh ta run rẩy đáp.
Ngô Bình quay sang Vương Cầm Cầm: "Còn bà thì sao?"
Vương Cầm Cầm khóc nấc lên: "Nghe thấy rồi, tôi nghe thấy rồi!"
Hồi bé Vương Cầm Cầm sống ở Cảng Thành nên hầu hết sản nghiệp đều ở Cảng Thành. Ngoài toà nhà văn phòng sang tên cho Ngô Bình, bà ta còn hơn ba trăm biệt thự ở Cảng Thành đang được cho thuê, tổng giá trị khoảng mười hai tỷ. Cùng với hai khách sạn năm sao, một công ty trang sức và bốn mươi bảy cửa hàng.
Hai khách sạn có giá trị hơn năm tỷ, công ty trang sức là công ty lên sàn, giá thị trường ba phẩy sáu tỷ, còn bốn mươi bảy cửa hàng trị giá gần mười tỷ.
Tất cả sản nghiệp này có lợi ích hằng năm khoảng ba, bốn tỷ, lợi nhuận rất khả quan.
Vương Cầm Cầm cảm thấy bi phẫn, tuyệt vọng. Bà ta quá sợ hãi, Ngô Bình nói sao thì làm vậy, không dám phản kháng.
Chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp rất phiền phức, nên Ngô Bình nhờ Đường Tử Di gọi luật sư. Luật sư vừa đến, anh bèn bàn giao mọi chuyện cho đối phương xử lý. Anh thì đến trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành.
Là Ti mệnh của Thiên Sát, khi anh không có mặt, mọi chuyện do Lục Thánh Dương phụ trách.
Khi anh xuất hiện, Lục Thánh Dương dẫn đầu các thành viên ra nghênh đón.
“Ti mệnh!”, thành viên của Thiên Sát cung kính chào.
Ngô Bình chào mọi người rồi đến phòng làm việc.
“Anh Lục, gần đây mọi chuyện vẫn ổn chứ?”, anh hỏi.
Lục Thánh Dương cười đáp: “Ti mệnh, tất cả đều ổn. Nhưng có hai chuyện cần báo cáo với Ti mệnh”.
“Nói đi”.
Lục Thánh Dương tiếp tục: “Chuyện thứ nhất là người Đông Doanh đã bắt đầu bố trí ở Cảng Thành. Trong mười hai người đứng đầu của hội Tham Hợp đã có bảy người bị diệt. Thủ lĩnh Hồng Khôn bị thương nặng”.
Ngô Bình cau mày: “Hồng Khôn bị thương?”
Lục Thánh Dương trả lời: “Phải, còn bị thương rất nặng, có lẽ không còn cầm cự được lâu nữa”.