Người lên tiếng là một Hoàng lão. Các hoàng tử trước đó đều do các Hoàng lão tiến cử, nói thẳng ra là các hoàng tử đó đều là người đại diện lợi ích cho các Hoàng lão. Còn người bây giờ thì khác, anh tự dựa vào thực lưc của mình để đột phá năm vòng thi, một người như vậy đương nhiên mạnh hơn hẳn các hoàng tử ngày trước.
Với một người như vậy, các Hoàng lão thấy rất khó xử, không biết nên có thái độ ra sao với anh, họ không biết nên đứng về phe anh hay tiếp tục bảo vệ lợi ích của mình. Hơn nữa, họ cũng không biết người này có tính cách thế nào, nếu họ giúp anh thì có nhận được lợi ích tương xứng hay không.
Tất cả đều là ẩn số, đó mới là điều mà họ lo lắng nhất lúc này.
“Tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu”, một Hoàng lão râu tóc bạc phơ lên tiếng: “Một thiên kiêu thế này chắc chắn sẽ có thể dẫn dắt cả hoàng triều Đại Thương. Ai dám phủ nhận điều này không? Năm vòng thi này không thể gian lận, nó chỉ công nhận những người mạnh nhất thôi”.
“Không được có quá mười hoàng tử, mà hiện giờ chúng ta đã có hơn mười hoàng tử rồi, lát cậu ấy đi ra thì sẽ phải loại một hoàng tử đi”.
Mọi người đều trầm mặc, không ai muốn hoàng tử của mình bị tước thân phận.
“Giờ lo chuyện này vẫn còn sớm quá, dù cậu ấy thành công đi ra thì cũng chỉ là một hoàng tử thôi, việc chúng ta cần nghĩ đó là cậu ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ của hoàng tử hay không”.
Người đó nói tiếp: “Theo luật thì nếu cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thành tân đế! Cậu ấy mà có thể qua được năm vòng thi thì tôi nghĩ chắc cũng có cơ hội thành công đấy. Vì thế, mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ xem mình đã chuẩn bị kỹ để đón tân đế chưa?”
“Chắc chắn nếu có tấn đế xuất hiện thì chúng ta sẽ tốt lên. Tân đế có thể tập trung sức mạnh, điều động sức mạnh của bát vệ. Đến lúc đó, tất cả sức mạnh hợp nhất, khéo thời kỳ huy hoàng của Đại Thương sẽ được khôi phục”.
Cũng có người thờ ơ nói: “Sự xuất hiện của tân hoàng cũng có thể là dự báo chúng ta bị nước Long tiêu diệt. Bây giờ, chúng ta đã có thực lực nhất định, nhưng không thể trở thành tâm phúc của nước Long được. Tân hoàng mà xuất hiện thì chưa biết thế nào đâu. Nếu mọi người là hoàng đế của nước Long thì sẽ có thái độ ra sao với hoàng triệu Đại Thương sắp phục quốc?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Ngô Bình đang tham gia vòng thi thì đã luyện hoá được năm đạo phù. Mỗi khi luyện hoá được một đạo phù, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện trong cơ thể anh.
Đạo trong thiên hạ khác đường nhưng cùng đích, sau khi lĩnh ngộ đạo phù thứ nhất xong thì các đạo phù tiếp theo cứ dễ dần. Vì thế, Ngô Bình phát hiện mình lĩnh ngộ ngày càng nhanh hơn. Đương nhiên điều này cũng nhờ anh đã mở năm thiên tàng cùng tư chất phi phàm của Chân Nhân thái cổ.
Cuối cùng anh đã luyện hoá hết 99 đạo phù, trong khi anh mới vào đây hơn một ngày.
“Kiểm tra kết thúc, qua vòng!”
Giọng nói kia vang lên, Ngô Bình đã xuất hiện trong đại điện, người phụ trách ngạc nhiên nhìn anh mà không biết nói gì.
Ngô Bình đi ra ngoài thì thấy có rất nhiều người đang chờ mình”.
“Cậu ấy thành công rồi”, có người hô lên.
Kỷ Nhược Phi cười gọi: “Huyền Bình”.
Ngô Bình gật đầu: “Nhược Phi, tôi cần một nơi yên tĩnh để bế quan mấy ngày”.
Một Hoàng lão râu tóc bạc phơ đi ra rồi nói: “Hoàng tử điện hạ, mời người đến nhà của lão phu bế quan, lão phu sẽ tìm cho người một nơi tu luyện lý tưởng nhất”.
Ngô Bình nhìn ông ấy rồi nói: “Cảm ơn”.
Những người khác, người thì do dự, người thì hối hận. Người do dự không biết có nên bày tỏ thành ý với Ngô Bình hay không, người hối hận tại sao không mời Ngô Bình về nhà mình tu luyện như Hoàng lão trên.