Các cường giả của Thiên Võ xông tới, khi họ nhìn thấy thi thể của con chim đại bàng thì chợt thấy kinh hãi.
“Trời ơi! Đây là cháu của lão tổ Thiên Bằng, vậy mà Nhân Hoàng cũng giết được! Nhân Hoàng vạn tuế!”
Giọng nói của Ngô Bình vọng từ trên cao xuống như tiếng sấm: “Các con dân của ta, con chim đại bàng này là quà ta tặng cho các ngươi”.
Mọi người mừng rỡ rồi liên tục bái lạy, quốc vương của Thiên Võ lập tức cho binh sĩ đi mời đầu bếp ở khắp cả nước.
Thịt của con chim đại bàng này có rất nhiều tinh khí, ăn vào chắc chắn có lợi cho sức khoẻ, ngoài ra còn tăng khí lực, đúng là thứ đại bổ.
Sau khi Ngô Bình quay lại thì đã được quốc vương mười vào vương cung, anh ngồi xuống vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì ngồi ở bên cạnh.
Thịt của con chim đại bàng được mang lên, tuy hơi dai nhưng được cái ngon hết nước chấm, chỉ cắn một miếng thôi đã thấy có tinh khí chảy vào cơ thể rồi.
Ngô Bình muốn biết về lai lịch của Thiên Võ nên đã có một quan ghi chép lịch sử đến giải thích cho anh.
Thì ra, trước kia Thiên Võ chỉ là một bộ lạc, song sau đó có một thiên tài xuất hiện và nhận được truyền thà của tiên điện Thiên Võ nên đã trở thành đệ tử của nơi ấy.
Người đó vất vả tu luyện ở tiên điện một thời gian, tu vi đã tăng vọt và trở thành một cao thủ. Sau khi quay về, người này đã xây dựng bộ lạc thành nước Thiên Võ như bây giờ.
Ngô Bình hỏi tiếp về lịch sử của đại lục Hồng Hoang, vị quan kia có hiểu biết sâu rộng nên trả lời rất nhiệt tình.
Đại lục Hồng Hoang rất mạnh, đại lục Côn Luân không thể so bì được. Đến lão tổ Đại Bằng còn chưa từng đi tới điểm cuối của đại lục, vì thế ai cũng cho rằng đại lục Hồng Hoang không có điểm cuối.
Sau khi biết nước Thiên Võ có liên quan đến tiên điện Thiên Võ, Ngô Bình cảm thấy bất ngờ, hơn hết thì anh thấy mình rất có duyên với nước này.
Vì thế, anh đã hỏi về truyền thừa võ thuật của họ, sau đó mới biết có rất nhiều sai sót ở đây. Anh đoán người lập ra nước này khi xưa có tu vi chưa quá cao, cảm ngộ thì hạn chế nên mới dẫn tới việc tạo ra một truyền thừa chán thế này.
Sau đó, anh đã chỉnh sửa lại truyền thừa cho họ, thêm vào các chỗ thiếu sót, củng cố lại nền móng và phát triển thêm chiêu thức.
Nếu ai có tư chất đủ mạnh thì có thể luyện truyền thừa đến cùng, thành tựu trong tương ai khỏi phải bàn, ít cũng là cường giả cấp Đại La.
Trong lúc Ngô Bình đang sửa lại truyền thừa cho nước Thiên Võ thì con chim đại bàng ở trên núi phía xa đã cảm nhận được cái chết của cháu mình, nó gầm lên: “Nhân Hoàng cỏn con mà dám hại chết cháu ta, ta sẽ trả thù!”
Tuy gào to mồm là thế, nhưng nó không có động tĩnh gì, vì nó vẫn đang ngủ say, chỉ có một tia ý chí thức tỉnh thôi. Song, tia ý chí này không đủ để chống lại Nhân Hoàng. Nó cần phải thức tỉnh hoàn toàn thì mới có thể tìm anh để trả thù được.
Ngô Bình mất một ngày một đêm để sửa lại công pháp rồi đưa nó cho quốc vương: “Tính ra thì tôi cũng có chút gốc gác từ tiên điện Thiên Võ, đây là công pháp mà tôi sửa lại, mọi cứ người chăm chỉ tu luyện, kiểu gì cũng sẽ trở thành cường giả tuyệt thế”.
Ngô Bình giải thích rõ hơn: “Công pháp này chia thành các cấp như cơ bản, thăng cấp, cường giả và chiến thần. Phải tu luyện đến viên mãn cấp trước thì mới tu luyện tiếp cấp sau được”.
Quốc vương mừng rỡ: “Vâng, cảm ơn Nhân Hoàng!”
Ngô Bình đã tốn quá nhiều thời gian nên không muốn chậm trễ thêm nữa, anh hỏi: “Ông có biết núi Hỗn Mang không?”