Cao Thắng: “Nếu cậu có năng lực thì cứ đi tìm một công việc đã. Tiêu đầu của tiêu cục có quen biết rộng, nếu cậu có biểu hiện xuất sắc thì người ta sẽ cho cậu đến tổng tiêu cục. Đến đó rồi thì không chỉ thu được lợi ích cao, mà còn có địa vị nữa, so ra hơn làm việc vặt như tôi nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Anh ở tầng mấy của Luyện Khí rồi?”
Cao Thắng: “Tầng thứ bảy”.
Ngô Bình: “Có thể tỉ thí với tôi không?’
Lúc này, vừa hay họ đã đi đến một rừng cây, Cao Thắng cười nói: “Được, thật ra tôi cũng tò mò muốn biết thực lực ra sao”.
Hai người buộc ngựa vào thân cây, sau đó vào trong rừng rồi vào thế.
Cao Thắng hô lên một tiếng rồi ra tay luôn, động tác của anh ta chắc chắn, bước chân linh hoạt, sau đó tấn công Ngô Bình bằng quyền pháp.
Trong mắt Ngô Bình thì đòn tấn công của anh ta đầy sơ hở, anh giơ một tay lên chặn thì Cao Thắng đã hét lên rồi ôm tay lùi lại, nửa người đã tê rần.
Anh ta kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì tôi thế?”
Ngô Bình: “Tôi đánh vào huyệt khiếu của anh, xem ra cơ thể của người tại đây cũng giống vũ trụ Minh Cổ”.
Mãi sau, Cao Thắng mới bình thường trở lại rồi tiếp tục ra tay.
Ngô Bình đi vòng qua người anh ta, sau đó đập vào lưng anh ta.
Sau vài lần như vậy, Cao Thắng đã mướt mồ hôi: “Thôi, tôi không phải đối thủ của cậu đâu. Cậu cho tôi cảm giác ít cậu cũng ở tầng thứ mười cảnh giới Luyện Khí rồi”.
Ngô Bình: “Thực lực của anh mà ở vũ trụ Minh Cổ thì còn hơn tu sĩ Thần Thông đấy”.
Cao Thắng: “Nhưng tu sĩ Thần Thông ở đây thì như thần tiên rồi, chỉ các thành lớn mới có cường giả Thần Thông thôi”.
Ngô Bình: “Anh Cao, nơi chúng ta đang ở thuộc thế lực hay vương quốc nào?”
Cao Thắng: “Mình đang sống dưới sự cai trị của hoàng triều Đại Tề. Hoàng triều này rất lớn, bên dưới còn có hơn 800 châu, mỗi châu quản lý mười quận, bên dưới quận là mấy chục huyện. Chúng ta đang ở huyện Kim Mã, điểm đến sắp tới là thành Kim Mã”.
Ngô Bình: “Thế thì hoàng triều này đông dân lắm nhỉ”.
“Ừ, nhưng Đại Tề chưa phải quốc gia lớn nhất vũ trụ này đâu”.
Ngô Bình: “Vũ trụ trước mà tôi ở cũng có nhiều đại lục lắm, đại lục nào cũng lớn, vũ trụ này có thế không?”
Cao Thắng cười nói: “Ở đây chỉ có một lục địa thôi, mặt trăng mặt trời và sao đều vận chuyển quanh nó nên được gọi là địa lục Ngũ Hành. Đại lục này rộng lắm, hoàng triều Đại Tề so với nó thì chỉ bé như con kiến”.
Anh ta nói tiếp: “Thôi không nói mấy chuyện này nữa, chắc cậu sẽ sống ở hoàng triều này lâu đấy, cho nên chỉ cần tìm hiểu về nơi này thôi. Nhiều chuyện tôi sẽ kể với cậu sau”.
Hai người tiếp tục lên đường, gần hai mươi phút sau thì đến thành Kim Mã. Vừa tới đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có rất nhiều thi thể treo trên tường thành, có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt. Nhưng có nhiều người khác chỉ lạnh lùng bước qua, chứ không thèm nhìn đến một cái.