Ngư Đầu Quái tức giận nói: “Vô lễ! Ngô chính là thủ lĩnh của tám triệu thủy quân của Long Cung, Ngư Sắc Cửu!”
Ngô Bình: “Ồ, Ngư Sắc Cửu cút được rồi”. Dứt lời, anh lại tiếp tục đuổi theo giết đám mãnh thủ ở cách đó không xa.
Ngư Sắc Cửu tức giận quát: “Thằng ranh này dám không quan tâm đến lời nói của bổn thống lĩnh à, đi chết đi cho ta!”
Hắn ta vung tay phải lên, một mảnh ánh sáng đen từ phía Bắc bay ập đến, ánh sáng đen này chứa mấy trăm con Thực Nhân Ngư. Những con Thực Nhân ngư này đã bị hắn ta luyện thành pháp khí, ngay cả cường giả Đạo Cảnh Hậu Kỳ cũng có thể cắn chết!
Ngô Bình nhìn những con Thực Nhân Ngư kia ào ạt lao về phía mình, anh lập tức vung tiên kiếm lên. Ngay lập tức, trên không trung xuất hiện mấy trăm chuôi bảo kiếm chém về phía bọn cá.
Thoáng chốc, những chuôi kiếm kia đã chém đứt đầu của đám Thực Nhân Ngư kia nhanh như chém chuối, không một con nào may mắn sống sót.
Tinh thần của Ngư Sắc Cửu rung lên, hả miệng ói ra một ngụm máu, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sử dụng đạo pháp gì thế?”
“Vèo!”
Một loạt kiếm quang đã nhanh chóng gần, Ngư Sắc Cửu thấy thế sợ hãi đến mức vảy cá cũng dựng hết lên, run rẩy nói: “Công tử tha mạng!”
Ngô Bình nhìn hắn ta hỏi: “Ngươi nói xem, Long Cung ở chỗ nào?”
Ngư Sắc Cửu vội vàng nói: “Long Cung là nơi ở của Long tộc, chúng ta chỉ là binh tướng dưới trướng của Long tộc thôi”.
“Ai làm chủ Long Cung?”
“Long Đế đang cai trị ở Long Cung”.
“Long Đế của các ngươi cũng là Hỗn Độn Sinh Linh à?”
Ngư Sắc Cử gật đầu: “Đúng vậy, tu vi của Long Đế có thể nói ngang ngửa với Đạo Tôn của Nhân tộc”.
Ngô Bình: “Ta là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, ngươi quay về cảnh cáo tất cả Hải tộc cấm đến đây gây chuyện nữa. Nếu không, từ nay về sau đến bao nhiêu, ta chém chết bấy nhiêu!”
Ngư Sắc Cửu biết thân phận của Ngô Bình lập tức giật mình, vội vàng nói: “Dạ dạ, tại hạ nhớ kỹ!”
“Cút!”, Ngô Bình thả cho hắn ta rời đi.
Lý Thuần Như nói: “Thì ra là người của Long Cung”.
Ngô Bình: “Chắc bọn chúng không dám đến nữa đâu, từ nay Tiên Kiếm Môn có thể yên tâm rồi”.
Lý Thuần Như nói: “Hiện tại, Tiên Kiếm Môn đang thiếu một vị cường giả cai trị”.
Ngô Bình: “Thuần Như này, tư chất của em đã rất tốt. Đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ trở thành người cai trị Tiên Kiếm Môn này”.
Lý Thuần Như cười nói: “Em sẽ cố gắng, chúng ta về trước đã Anh Bình”.
Ngô Bình ở lại Tiên Kiếm Môn ba ngày, đám mãnh thú biển không còn tiếp tục tấn công và gây rối như dự đoán của anh nữa. Nhưng có một Dị tộc gần Đông Hải, thực lực của chúng ngang ngửa với đám tộc Hai mặt gần Thần Châu, tên là Giao Nhân tộc.
Tổ tiên của Giao Nhân tộc là một con rồng thường luồng, sau này giao phối với Ngư Nhân tộc, dần dần sinh ra Giao tộc. Hình dáng của Giao tộc giống với Nhân tộc, chỉ có má và cơ thể dài và nhỏ hơn giống như con thằn lằn biết đứng.
Vài ngày trước, Giao Nhân tộc đột nhiên tấn công và cướp đi vào đảo nhỏ của Tiên Kiếm Môn, còn giết sạch cư dân trên đảo đó. Mặc dù Tiên Kiếm Môn đã dẫn người đi đánh, nhưng bị Giao tộc đánh phải quay về.
Hôm nay Lý Thuần Như đi ra ngoài một chuyến, sau khi quay về lại bị thương, trên cánh tay trái đầy vết thương do kiếm chém, sâu đến xương.
Anh nhíu mày hỏi: “Giao Nhân tộc làm à?”
Lý Thuần Như gật đầu: “Không sao, vết thương này sẽ lành sau một thời gian nữa thôi”.
Ngô Bình: “Giao Nhân tộc muốn gì?”
Lý Thuần Như cười lại: “Bọn chúng muốn cướp toàn bộ địa bàn của Tiên Kiếm Môn, vậy nên ta thấy không cần đàm phán làm gì với đám đó. Tuy Giao Nhân tộc mạnh thật, nhưng Tiên Kiếm Môn của chúng ta cũng không yếu”.
Ngô Bình hỏi: “Đám quản lý của Giao Nhân tộc có thực lực ra sao?”
“Em từng đánh nhau với mấy vị trưởng lão vài lần, chắc cũng là cường giả ở Đạo Cảnh tầng chín”.
Ngô Bình: “Em dụ hắn ta ra đây, anh giết hắn ta thay em”.