Trong số các truyền thừa mà Ngô Bình nhận được cũng có phương pháp xem bói xem tướng. Chẳng qua anh dồn hết tinh lực vào y thuật và võ công, còn những mảng khác chỉ xem sơ qua, chưa đi sâu vào nghiên cứu.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi biết một chút thôi, nhưng cũng đủ để nhìn thấu trò vặt của người đó”.
Đường Thời Lộc trầm ngâm đáp: “Khi ông ấy rời đi còn để lại một câu nói, rằng sau này sẽ cử một người đến đây, còn tôi phải tuân theo mệnh lệnh của người này vô điều kiện, bằng không sẽ gặp phải hoạ lớn!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy là người này đã xuất hiện, còn là Đường Minh Vũ nói với ông?”
Đường Thời Lộc gật đầu: “Minh Vũ đã đưa cho tôi xem một chuỗi hạt, chính là đồ của vị cao nhân ấy. Nó còn nói cao nhân đã cử một người đại diện đến đây, bảo tôi giao toàn bộ tài sản của nhà họ Đường cho nó quản lý”.
“Ông có tin không?”, Ngô Bình hỏi.
Đường Thời Lộc thở dài: “Nói thật thì nửa tin nửa ngờ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đây là cục diện liên hoàn, nếu ông tin thì chẳng khác gì dâng hết tài sản trong tay mình cho người khác”.
Đường Thời Lộc đáp: “Nhưng Minh Vũ không phải là người ngoài, nó là con trai tôi”.
“Đó là con trai ông ư?”, Ngô Bình đột nhiên hỏi.
Đường Thời Lộc sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì cơ?”
Ngô Bình nói: “Ý tôi là, Đường Minh Vũ không phải là con trai ruột của ông!”
“Không thể nào!”, giọng Đường Thời Lộc chắc nịch, “Không phải con tôi thì là con ai được chứ?”
Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy những lời như vậy đều không muốn tin, vì chúng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hướng đi kinh lạc của con người sẽ truyền từ bố sang con. Sự phân bố kinh lạc của bố và con phải tương đồng với nhau ít nhất sáu, bảy phần. Nhưng kinh lạc của hai người còn chẳng giống nhau đến một phần. Hai người không thể nào có quan hệ huyết thống”.
Đường Thời Lộc lẩm bẩm: “Không thể nào, từ bé nó đã có tướng mạo rất giống tôi”.
“Muốn giống một ai đó thật ra rất dễ, ví dụ như phẫu thuật thẩm mỹ. Ông thử nghĩ xem, có khoảng thời gian nào Đường Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi rất nhiều hay không?”
Đường Thời Lộc ngây ra, ngẫm nghĩ một hồi chợt biến sắc, đáp lại: “Năm mười ba tuổi, nó đi du học, sau khi về nước, tôi cảm thấy nó thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ nó làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài?”
“Đúng vậy!”, Ngô Bình nói, “Theo đôi mắt của người hành y như tôi, Đường Minh Vũ đã từng động dao kéo ít nhất mười mấy nơi trên gương mặt, từ xương gò má, cằm, mắt, mũi, tất cả đều từng chỉnh sửa. Một người đàn ông, mà còn là người lắm tiền như vậy, liệu có cần phẫu thuật thẩm mỹ hay không? Nếu có, vậy chắc chắn còn mục đích khác”.
Đường Thời Lộc yếu ớt ngồi phịch xuống, lẩm bẩm nói: “Minh Vũ không phải con trai tôi ư? Vậy nó là con ai?”
Ông ta như sực nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Cậu Ngô à, đứa trẻ này là con của người đó ư?”
Ngô Bình nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết. Nhưng cho dù không phải con trai người đó, thì chắc chắn cũng là con trai người thân cận của ông ta. Nếu ông giao tập đoàn Đường thị cho Đường Minh Vũ thì tức là giao vào tay người đó”.
Lúc này Đường Thời Lộc đã tin đến bảy phần, ánh mắt loé lên lửa giận: “Thủ đoạn quá cao minh! Suy tính quá tỉ mỉ!”