Ngô Bình cảm thấy rất hứng thú với những tên Hải quái đó: “Tôi thấy các người sử dụng Hải quái, những Hải quái này bồi dưỡng thế nào vậy?”
Thanh Linh Đào cười nói: “Bẩm Thánh Nhân, những Hải quái này có một số là nuôi từ nhỏ đến lớn, có một số là bắt về thuần hóa. Lực chiến đấu của Hải quái trong nước là mạnh nhất, thật ra cũng không thích hợp chiến đấu trên đất liền. Lần này tấn công đất liền cũng là việc bất đắc dĩ”.
Ngô Bình: “Nước Đông Hải mấy người có bao nhiêu binh lính?”
Thanh Linh Đào: “Nước Đông Hải có hơn hai mươi triệu binh lính, trong đó có một triệu năm trăm quân tinh nhuệ, ba trăm nghìn lính cảnh vệ”.
Ngô Bình nhìn thấy bên cạnh là vài tên lính cảnh vệ đang đứng, thân hình bọn họ cao lớn, cơ bắp cường tráng, tu vi cũng không hề kém.
Công Chúa Thanh Huân giải thích: “Thánh Nhân, quân tinh nhuệ và lính cảnh vệ không chỉ có thực lực mạnh, bản thân bọn họ còn có thể sai khiến Hải quái”.
Ngô Bình cơ bản đã hiểu được tình hình, anh rất kinh ngạc về sức chiến đấu của nước Đông Hải. Binh lính Hải Nhân vốn rất mạnh, có một số binh lính còn có thể sai khiến được Hải quái, thực lực còn mạnh hơn.
Thanh Linh Đào sai người chuẩn bị đủ loại mỹ vị dưới biển, Công Chúa Thanh Huân đích thân gắp thức ăn.
Uống rượu dưới biển rất thú vị, chén rượu rất sâu, rượu trong chén cũng khá nặng, vì vậy rượu có thể chìm dưới đáy cốc mà không lẫn vào trong nước biển.
Khi rượu vào miệng sẽ pha chút nước biển, khoảnh khắc rượu và nước biển giao hòa sẽ sản sinh ra mùi vị khá kỳ diệu.
Uống xong vài chén rượu, Thanh Linh Đào nói: “Thánh Nhân, xin hãy thưởng thức vài điệu múa”.
Ông ta vỗ vỗ tay, một đám thiếu nữ Hải Nhân thân hình uyển chuyển bước vào đại điện, nhảy múa nhẹ nhàng. Nhảy múa trong nước không giống như trên đất liền, bởi vì sức nổi của nước có thể làm ra những động tác vô cùng tuyệt vời, tay áo thụng tung bay, đẹp không sao tả xiết.
Trong những người con gái đang nhảy múa, có một người con gái da như ngọc, dung mạo vô song, xinh đẹp tuyệt vời. Ngô Bình nhìn thấy cô, không khỏi khen ngợi: “Múa đẹp, thưởng!”
Thanh Linh Đào vội sai người trọng thưởng cho vũ công đó, cô gái cũng nhẹ nhàng bái tạ.
Thanh Linh Đào cười nói: “Nếu như Thánh Nhân thích cô gái này, ngài có thể mang về giữ ở bên cạnh mình làm nha hoàn”.
Ngô Bình cười nói: “Quân tử không cướp thứ mà người khác thích. Với lại mấy cô này đều là Hải Nhân, nếu như theo tôi đến đất liền cũng sẽ không quen với môi trường bên ngoài”.
Vừa nhảy múa xong, lại có mấy cô gái cất lên giọng hát, âm thanh tuyệt vời này Ngô Bình mới nghe lần đầu.
Đang nghe hát thì chợt có một vị tướng quân vội vàng vào điện, lớn giọng nói: “Bệ hạ! Thần tộc phái một vị Thần Vương đến”.
Thanh Linh Đào cau mày, đang suy nghĩ xem có phải gặp hay không thì nghe thấy ngoài điện truyền đến một tiếng cười to: “Quốc Chủ Đông Hải!”
Dứt lời, một tên Thần tộc tiến vào trong, hắn ta cao khoảng mười thước, nước da màu xanh nhạt, đôi mắt màu xám u tối, đỉnh đầu mọc một đám tóc như kim châm.
Gã Thần Vương này đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở Ngô Bình: “Hóa ra Quốc Chủ có khách ở đây”.
Thanh Linh Đào nhẹ nhàng nói: “Huyền Lực Thần Vương, ngài đến Đông Hải tôi là có gì chỉ giáo?”