Trán Lục Kình Ba rịn đầy mồ hôi, đến tên ngốc cũng biết Ngô Bình này không phải người đơn giản.
Ông ta cố nở một nụ cười rồi nói với Diệp Huyền: “Cậu Diệp, sao cậu không nói cho tôi biết thân phận của cậu Ngô đây? Nếu tôi mà biết thì nào dám động đến cậu ấy chứ?”
Diệp Huyền cười lạnh nói: “Tôi chưa nói à? Không phải lúc gọi cho ông tôi đã bảo chúng tôi là người quen rồi ư? Ông nghe mà không hiểu à?”
Lục Kình Ba cười xoà: “Là tôi sai, mong cậu Ngô đừng trách tội…”
Chát!
Ngô Bình tát cho Lục Kình Ba một cái làm ông ta bay lên rồi ngã mạnh xuống đất, sau đó mặt đã sưng phù, răng cũng rụng mất ba cái.
Ông ta vừa tức vừa sợ rồi chỉ vào Ngô Bình nói: “Cậu dám đánh tôi…”
Rắc!
Ngô Bình bước tôi rồi đạp gãy đùi ông ta, Lục Kình Ba kêu lên thảm thiết, đau đến mức rớt nước mắt.
“Ông muốn giết tôi nên giờ tôi sẽ xử ông”, Ngô Bình lạnh lùng giơ tay lên đập liên tục vào người ông ta rồi hạ một ám thủ cực mạnh.
Sau đó, anh nói: “Lục Kình Ba, tôi đã hạ năm ám thủ trong người ông. Nếu không được giải thì chúng sẽ lần lượt phát tác trong nửa tháng, đến lúc đó ông sẽ sống không bằng chết”.
Lục Kình Ba gào lên: “Diệp Huyền, mau nói cho cậu ta biết tôi là ai. Cậu ta mà dám làm gì tôi thì nhà họ Lục sẽ không tha cho cậu ta đâu”.
Diệp Huyền nhìn Lục Kình Ba như một tên điên rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi thấy nhà họ Lục của ông không là gì đâu. Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cả nhà họ ông sẽ bị diệt ngay”.
Dứt lời, anh ta nói tiếp: “À, dù tôi cũng được gọi là công tử Thiên Kinh như ông, nhưng ông chưa hiểu hết về tôi đâu, về hỏi bố mình xem Diệp Huyền tôi là người như thế nào đi! Còn nữa, không ai có thể giải được ám thủ ấy cho ông đâu, nếu muốn sống thì nộp một tỷ cho mỗi ám thủ”.
Lục Kình Ba run sợ nhìn Ngô Bình, sau đó bảo đám đàn em cõng đi. Trước lúc đi, ông ta còn muốn chửi bới thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Lúc này, Lý Long Thần nhìn sang hai người Lệ Bách Xuyên rồi nói: “Hai người đi đi”.
Hai người kia như được đại xá, lập tức đứng dậy chạy ngay.
Rời khỏi khách sạn rồi, Lệ Bách Xuyên mới thở phào một hơi: “Cậu Thạch, nay mình suýt chết đấy”.