“Thôi, bao giờ về rồi nghiên cứu tiếp vậy”, anh cất đan dược và chiếc vò trong nhà, sau đó lại lấy con cóc ngọc ba chân và huyết chi ra, chuẩn bị đến Thiên Kinh chữa bệnh cho tu sĩ cảnh giới Địa Tiên.
Huyết chi có thể bồi bổ nguyên khí và dưỡng thần, con ngọc ba chân thì là linh dược trị thương, có hai loại linh dược này rồi thì dù tu si kia có bệnh nặng đến mấy, Ngô Bình cũng có thể chữa được.
Một lát sau, xe của Dương Mộ Bạch đã tới, Ngô Bình ngồi xe đến sân bay, sau đó đi máy bay trực thắng đến Thiên Kinh.
Khi ngồi trên máy bay, Ngô Bình đã hỏi Dương Mộ Bạch tên của tu sĩ cảnh giới Địa Tiên kia. Dương Mộ Bạch nói ông ấy là Triệu Vương Tôn, đột phá cảnh giới Địa Tiên từ đời Thanh.
Nhưng gia tộc của Triệu Vương Tôn có quan niệm sống rất cổ hủ, vì nghĩ cho người nhà nên luôn sống ẩn dật. Tới khi vợ con qua đời, ông ấy mới xuống núi. Vào thời Nhật xâm chiếm, Triệu Vương Tôn một mình một kiếm đã giết rất nhiều tu sĩ Nhật, làm chấn động cả hai đất nước.
Ngô Bình: “Tiền bối Triệu Vương Tôn đúng là đáng kính, em nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông ấy”.
Dương Mộ Bạch ngẩn ra: “Sư đệ, cậu chắc không?”
Ngô Bình cười đáp: “Khoảng 70 phần trăm ạ”.
Dương Mộ Bạch giật mình: “Sư đệ, nếu cậu thật có thể chữa khỏi cho ông ấy thật thì đại sự huynh sẽ trọng thưởng cho cậu! Quan trọng hơn là cậu sẽ được làm bạn với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Sư huynh, như vậy chứng tỏ có nhiều người đến chữa bệnh cho ông ấy lắm đúng không?”
“Ừ!”, Dương Mộ Bạch gật đầu: “Các bác sĩ hàng đầu cả nước đều đến, cho nên chưa biết có đến lượt chúng ta hay không đây”.
Trong lúc hai người trò chuyện, Thiên Kinh đã xuất hiện trước mắt từ bao giờ. Bọn họ xuống máy bay rồi lên một chiếc xe, đi về chỗ ở của Dương Mộ Bạch.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, không đến Thần Võ Ti ạ?”
Dương Mộ Bạch: “Chưa, anh đã báo cho đại sư huynh rồi, mình cứ chờ tin ở nhà anh thôi. Anh sưu tầm được nhiều đồ lắm, lát huynh đệ ta phải uống với nhau một chầu mới được”.
Ngô Bình bật cười: “Vâng”.
Chiếc xe đi tới một con phố rộng rãi rồi dừng trước một căn nhà lớn, trông căn nhà này rất đồ sộ, có hai con sư tử đá oai phong ngoài cửa.
Ngô Bình nhìn rồi nói: “Sư huynh, nhà anh trông khí thế quá!”
Dương Mộ Bạch: “Ngày xưa, đây là phủ quận vương đấy, sau thời Kiến Quốc thì anh đã mua lại, đồ đệ của anh nhiều quá nên nhà phải to chút”.
Chiếc xe dừng lại, một người thanh niên đi ra rồi mở cửa, đón Dương Mộ Bạch và Ngô Bình vào nhà.
“Sư tổ, lần này người về mấy ngày ạ? Có phần thông báo cho các sư phụ tới chào không ạ?”, người đó lễ phép hỏi.