Các long vệ thống kê lại thì thấy có 1515 người đến lấy Sinh Mệnh Đan. Đương nhiên, đấy là chưa tính các thương nhân và người trong giang hồ ủng hộ Ngô Bình.
Ngô Bình lại luyện thêm vài lò Sinh Mệnh Đan nữa trong cung điện.
Không biết trời đã tối từ khi nào, tối nay chính là cơ hội tốt để các thành viên của Lý Thị giao lưu với nhau. Ngô Bình cũng không ngoại lệ, anh bảo Lina chuẩn bị hơn chục bàn tiệc để ai đến cũng có thể nhập tiệc.
Đột nhiên có một long vệ tới báo: “Cậu chủ, có một ông ăn xin một mình chiếm hẳn một bàn, ra vẻ lắm ạ!”
Ngô Bình vừa nghe đã thấy kỳ lạ: “Ăn xin ư? Kệ cho ông ta ăn, hết đồ ăn thì lại mang lên tiếp”.
Nửa tiếng sau, long vệ lại đến báo: “Cậu chủ, người đó bảo ăn không no được”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Ăn bao nhiêu rồi?”
“Bốn bàn tiệc rồi ạ”, long vệ nói: “Có cần đuổi ông ta đi không ạ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu bảo Lina nướng thịt thú mà tôi chuẩn bị đi, để tôi xem ông ta ăn được bao nhiêu”.
Long vệ lui xuống, nửa tiếng nữa lại chạy đến báo: “Cậu chủ, hình như người đó ăn no rồi, giờ đòi gặp cậu chủ”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Tôi cũng muốn gặp cái người có sức ăn khủng khiếp ấy”.
Anh đi ra bên ngoài cung điện thì nhìn thấy có một ông ăn xin mặt mày vàng vọt, dáng người thấp lùn, quần áo đầy mảnh vá đang ngồi một mình một bàn.
Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, ông ta cười nói: “Cậu chịu gặp tôi rồi à?”
Ngô Bình ngồi xuống đối diện ông ta sau đó quan sát rồi nói: “Ăn ngon không?”
Ông ăn xin cười nói: “Cũng được”.
Ngô Bình: “Ông muốn gặp tôi à?”
Ông ăn xin gật đầu nói: “Tôi đến để nhắc cậu một câu, cậu sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhấ trong đêm nay hãy rời khỏi đây, không thì đến mai muốn đi cũng không được”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông đang nhắc nhở hay đe doạ tôi đấy?”
Ông ăn xin cười phá lên: “Tuỳ cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Nói cho tôi biết người đe doạ tôi là ai đi”.
Ông ăn xin cười nói: “Có nói hay không thì có gì khác nhau đâu. Cậu và người đó vốn không cùng một thế giới”.
Ngô Bình: “Cứ nói đi, nếu đúng là người đó mạnh như vậy thì tôi rút luôn cũng được”.
Ông ăn mày gật đầu: “Được, nể tình cậu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho tôi nên tôi sẽ tiết lộ một chút cho cậu”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nghiêm mặt nói: “Người đó tên là Lý Thanh Đế, đã nhận được truyền thừa của Thanh Đế. Thế lực sau lưng người đó cậu không thể đối đầu được đâu”.
Ngô Bình: “Truyền thừa của Thanh Đế ư? Không biết thực lực của người đó ra sao?”
Ông ăn xin: “Cảnh giới Nhân Vương”.
Ngô Bình ờ một tiếng: “Ra là Nhân Vương”.
Ông ăn xin: “Sư phụ của người đó có thực lực rất mạnh nên cậu đừng dây vào”.
Ngô Bình: “Sư phụ người đó là Chân Tiên à?”
Ông ăn xin ngẩn ra nói: “Chắc thế”.
Ngô Bình: “Sư phụ của người đó dám đối đầu với tiên điện Thiên Võ không?”
Ông ăn xin nghệt mặt ra, sau đó trầm mặc rồi nói: “Chắc là không, tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, Chân Tiên cũng không dám động tới”.
Ngô Bình: “Thế thì sao tôi phải sợ người đó?”
Ông ăn xin sững người: “Cậu là đệ tử của tiện điện Thiên Võ ư?”
Ngô Bình lấy một tấm lệnh bài ra, đó là thứ mà ảo ảnh ông lão hiển linh ở tiên điện Thiên Võ đã đưa cho anh, đó cũng là thứ duy nhất chứng minh anh là đệ tử của nơi này.