Ngô Bình: “Nói vậy dù sức khỏe của hoàng đế bệ hạ rất tốt nhưng ba năm sau cũng bắt buộc phải thoái vị. Những thế lực đó cũng lớn mạnh thật, không ngờ lại có thể khiến hoàng đế thoái vị”.
Đông Vương: “Sau khi hoàng đế thoái vị thì có thể đến tiên giới làm một vương gia nhàn hạ, tiếp tục tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý”.
Ngô Bình: “Ồ, hoàng đế thoái vị còn có thể đến tiên giới à?”
Đông Vương gật đầu: “Thậm chí có một số hoàng đế còn gia nhập một số tông môn và tiến rất xa trên con đường tu hành nữa”.
Ngô Bình cảm thán: “Nói vậy thì hoàng đế ở trần thế chỉ là con rối của bên trên thôi”.
Đông Vương phất tay: “Đúng là hoàng đế ở trần thế có quyền lực rất lớn, nhưng quyền lực của họ bị giới hạn, chỉ được ba mươi lăm năm. Vì vậy, giữa các hoàng tử đã định chắc sẽ có một cuộc tranh chấp máu lửa diễn ra. Ngô Bình, tôi khuyên cậu đừng nên dính vào”.
Ngô Bình thở dài: “Sớm biết tình hình thế này thì tôi đã tránh xa Lục hoàng tử rồi”.
Đông Vương: “Bây giờ cậu rút ra vẫn còn kịp, cậu không cần phải lo chuyện ở biên giới phía Tây Nam nữa, đến vương phủ ở vài ngày trước đã, ngày mai cậu hãy đến Nhân Hoàng giới”.
Lần trước Ngô Bình lập được công lớn, nhận được huân chương Thần Long, vì vậy cậu có thể được thăng hẳn lên quý tộc và có cơ hội được vào Nhân Hoàng giới.
Ngô Bình: “Vương gia, huân chương Thần Long đó đã đến rồi sao?”
Đông Vương gật đầu, cho người mang lên một cái kệ, bên trên có đặt một tấm huân chương ba màu, to bằng bàn tay, cực kỳ nặng, ông ta cười, nói: “Lâu lắm rồi chưa có người được nhận huân chương Thần Long”.
Ngô Bình nhận lấy huân chương, hỏi: “Vậy mai tôi sẽ đến Nhân Hoàng giới. Nhưng không biết có dễ ăn nói với phía Lục hoàng tử không?”
Đông Vương nói: “Trong Nhân Hoàng giới có rất nhiều báu vật, người tu hành nào cũng không muốn đánh mất cơ hội này, cậu ấy sẽ hiểu thôi. Hơn nữa, như thế thì cậu cũng tránh được cuộc tranh chấp giữa các hoàng tử”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi đi xử lý mấy chuyện đang dang dở trước, sáng sớm mai tôi sẽ đến vương phủ”.
Ngô Bình rời khỏi vương phủ thì đến biên giới Tây Nam, đưa mấy người Dương Quốc Hào về lại học viện quân sự Đại Hạ rồi tiện thể đến tìm Tra Thanh Tuyền xin nghỉ phép vài ngày.
Lúc này Tra Thanh Tuyền đang ngồi trong văn phòng, khi gặp lại Ngô Bình, ánh mắt của anh ta vẫn không thiện cảm mấy, anh ta hỏi: “Không phải cậu đã ở lại chiến trường Tây Nam sao? Sao lại tự ý quay về rồi?”
Ngô Bình: “Tôi có vài việc cá nhân cần phải xử lý nên tạm rời khỏi bên đó. Thầy Tra, tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày”.
“Xin nghỉ phép? Thời gian của cậu vốn đã hạn hẹp, vậy mà cậu còn muốn nghỉ phép?”, anh ta hừ một tiếng.
Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Hình như thầy Tra có thành kiến với tôi?”
Tra Thanh Tuyền cười khẩy: “Tôi có thành kiến với cậu đó”.
Ngô Bình kéo ghế, ngồi đối diện với Tra Thanh Tuyền và nói: “Vậy thì nói rõ ràng đi”.
Tra Thanh Tuyền nhìn cậu chằm chằm: “Mấy hôm trước tôi có mấy sinh viên bị người của Lâm Tương bắt ở Thạch Hải Tử, cậu có tham gia vào chuyện này không?”
Ngô Bình liền nhớ ra chuyện xảy ra hôm đó, có vài người của học viện quân sự Đại Hạ suýt chút đánh chết nhà Lâm tướng - Lâm Kiếm Phong. Lúc đó họ muốn bỏ chạy, kết quả đã bị cậu chặn lại, và đã bị người của Lâm Kiếm Phong tóm.
“Thì ra mấy người đó đều là người của thầy Tra, hèn gì thầy lại không vừa mắt với tôi”. Ngô Bình gật đầu: “Không sai, hôm đó tôi có tham gia, giúp nhà họ Lâm bắt mấy người đó. Nhưng nếu không phải vì mấy người họ động đến tôi trước thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến họ rồi”.
Tra Thanh Tuyền hừ một tiếng lạnh lùng: “Một người mới vừa đến học viện quân sự như cậu mà lại dám nhúng tay vào cuộc chiến giữa Lâm Tương là kẻ thù không đội trời chung, cậu đã không còn được sống mấy ngày tươi đẹp nữa rồi”.
Ngô Bình: “Đấy là chuyện của tôi, không cần thầy phải nhọc lòng”.
Tra Thanh Tuyền: “Tôi biết cậu là đệ tử đại tông nhất phẩm nhưng tôi nói cho cậu biết, người đứng sau cậu không đủ mạnh để bảo vệ cậu đâu”.
Ngô Bình: “Có thể bảo vệ được tôi không cũng không liên quan đến thầy. Thầy không duyệt phép cũng chẳng sao”. Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Sau khi Ngô Bình đã đi xa, mắt Tra Thanh Tuyền như bốc hỏa, anh ta hừm một tiếng lớn rồi nói: “Thứ không biết sống chết, cậu tưởng là đệ tử đại tông thì có thể muốn làm gì thì làm ở trần gian sao? Thật là ấu trĩ”.
Trợ giảng Tô Văn Tương bước ra từ bên cạnh, nói: “Sư huynh, anh cần gì phải nhẫn nhịn cậu ta, với tính khí thường ngày của anh thì người này đã chết từ lâu rồi”.
Tra Thanh Tuyền lắc đầu, nói: “Dù gì thì người này cũng là đệ tử của đại tông, hơn nữa vẫn chưa chính thức đứng về phía đối lập với chúng ta, vẫn chưa đến lúc”.
Tô Văn Tương: “Nhiệm vụ sư môn giao cho chúng ta vừa mới có khởi sắc, tuyệt đối không được để người này làm hỏng chuyện”.
Tra Thanh Tuyền: “Anh ta muốn làm hỏng chuyện của chúng ta thì cũng phải xem thử anh ta có bản lĩnh đó không mới được. Hơn nữa, chẳng phải anh ta muốn đến Nhân Hoàng giới sao? Đấy không phải là nơi mà ai cũng đến được, có người có đi mà không có về. Dù cho cậu ta có thể quay về thì e rằng cũng phải ở lại bên trong rất lâu”.
Tô Văn Tương: “Hi vọng vậy, tóm lại cậu ta ra ngoài càng trễ càng tốt”.
Mặc dù không xin nghỉ phép được nhưng sáng hôm sau Ngô Bình vẫn đến gặp Đông Vương như đã hẹn, Đông Vương đích thân tiễn cậu đến cổng vào Nhân Hoàng giới.
Cổng vào Nhân Hoàng giới nằm ở trên một ngọn núi ở phía Đông của hoàng cung, bên ngoài cổng vào chỉ có một bà lão tóc bạc đứng canh gác. Bà ta nhìn thấy Đông Vương thì nói: “Có chỉ dụ của hoàng đế không?”
Thì ra cơ hội vào Nhân Hoàng giới cực kỳ đáng giá, chỉ có người có chỉ dụ do hoàng đế đích thân viết và được đóng dấu ngọc tỷ thì mới vào được.
Đông Vương đưa lá thư cho bà lão bằng hai tay rồi cười, nói: “Bà Long, bà canh gác ở đây mấy chục năm rồi, vất vả cho bà quá”.
Bà Long hừm một tiếng, nói: “Đừng lấy lòng tôi, vô ích thôi, nộp tiền đi”.
Ngô Bình ngây ra: “Vào Nhân Hoàng giới còn phải nộp tiền sao?”
Bà Long: “Chứ cậu tưởng tôi tự nguyện ở đây giữ cửa à?”
Đông Vương cười, nói: “Nên mà”. Ông ta vừa nói vừa đưa một nắm chi phiếu cho bà Long.
Bà Long không khách sáo, nhận lấy ngay rồi mở cửa ra và nói: “Vào trong đi, có thu hoạch không thì chỉ có thể xem tạo hóa của cậu”.
Ngô Bình quay lại, chắp tay chào Đông Vương, nói: “Vương gia, tôi đi đây”. Cậu dứt lời thì bước vào trong.
Sau cánh cửa là một đường hầm hình vuông, xung quanh được làm bằng kim loại chưa rõ. Cậu đi trong đường hầm mấy chục bước thì phía trước liền xuất hiện một cánh cửa ánh sáng. Cậu băng qua cánh cửa ánh sáng thì mọi thứ bỗng sáng choang, một con đường khổng lồ màu vàng dẫn thẳng về phía xa. Lúc này cậu đang đứng ở bên đường, những con ngựa màu vàng giẫm trên ánh sáng, phóng nhanh qua như một cơn gió.
Ngô Bình nhìn thấy những con tuấn mã đó thì trong lòng bỗng thấy rạo rực, lập tức nhảy về phía trước, ngồi lên lưng một con tuấn mã. Con ngựa màu vàng chưa từng bị con người cưỡi, bỗng nhảy dựng đứng lên, muốn hất văng Ngô Bình xuống. Nhưng Ngô Bình cứ như dính chặt trên lưng ngựa, dù nó có nhảy kiểu gì thì Ngô Bình cũng cứ ngồi thản nhiên trên lưng nó.
Sau đó, con ngựa đành phải chấp nhận, tiếp tục phóng đi. Ngô Bình cưỡi mười mấy phút thì phía trước bên trái liền xuất hiện một hoàng cung màu vàng khổng lồ, còn con đường lớn màu vàng thì cũng xuất hiện ngã rẽ, dẫn thẳng đến cung điện.