Nhưng Ngô Bình quyết tâm muốn công chúa Thiên Mông biết điều, thế nên từ chối mọi lời mặc cả. Cuối cùng, sứ giả kia bất lực nói: "Nếu đã vậy thì thưa cậu, vua của chúng tôi quyết định từ bỏ công chúa Thiên Mông, từ nay trở đi, để cô ấy làm người hầu của cậu ạ".
Ngô Bình nghe thế thì ngẩn người, gì cơ, mới thế đã từ bỏ rồi á?
Anh rất muốn nói đưa một tỷ cũng được, nhưng sứ giả đã bỏ đi mà đầu không thèm ngoảnh lại.
Công chúa Thiên Mông sững sờ, bỗng ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, cảm giác bị phụ vương vứt bỏ thật đau khổ.
Ngô Bình thấy khó chịu, anh cần tiền chứ cần cô gái mất não này làm gì? Anh lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, còn khóc nữa tôi vứt cô vào lò luyện Minh Thần luyện thành đan dược bây giờ".
Quả nhiên công chúa Thiên Mông nín khóc ngay, cô ta đáng thương nhìn Ngô Bình: "Tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi".
Ngô Bình cười khẩy: "Lúc cô tìm người gây chuyện với tôi sao không nghĩ có ngày này? Tha cho cô là chuyện không thể nào. Từ bây giờ cô là người hầu của tôi, đi đi, đi quét dọn vệ sinh cho tôi!"
Thật ra công chúa Thiên Mông này rất xinh đẹp, từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng bây giờ lại chẳng ngang ngược tí nào, Ngô Bình bảo cô ta làm việc thì cô ta ngoan ngoãn làm việc. Còn những tuỳ tùng của cô ta thì trở thành người chăm vườn, người chạy vặt, đầu bếp... đều có nhiệm vụ cả.
Đêm xuống, Ngô Bình mệt nhọc cả ngày ngồi xuống tĩnh tu, thầm niệm tâm kinh, niệm được vài lần thì anh cảm thấy tâm linh được gột rửa sạch sẽ.
Sau đó anh lại niệm Quan Minh Kinh, quanh thân phát ra vầng sáng chói lọi.
Sau đó anh niệm Lôi Kinh. Khi niệm Lôi Kinh này, quanh thân sẽ lập loè sấm chớp, mây dông mù mịt trên trời, uy lực khiếp người. Sấm chớp này có công hiệu tôi luyện thể phách.
Còn sau khi niệm Đoàn Long Kinh thì sẽ sinh ra một hiệu quả rất thần kỳ. Nó dùng để luyện hình, luyện thần, nhưng mỗi lần niệm tác dụng rất nhỏ, cần phải niệm liên tục, tích luỹ từng ngày từng tháng mới được.
Cuối cùng là Luyện Ma Kinh, kinh này có thể luyện hoá ma quỷ, hiệu quả đương nhiên cũng rất mạnh.
Ngoài ra, anh phát hiện niệm lúc niệm năm đoạn kinh, dường như mơ hồ giữa vũ trụ có các loại năng lượng tập trung lại, rót vào cơ thể anh, sinh ra biến hoá có lợi cho anh.
Anh không ngừng niệm năm đoạn kinh mãi cho đến lúc trời hửng sáng.
Lúc này, tinh thần anh đã căng đầy, sức lực sung mãn, thân tâm đều thoải mái, nên nhân cơ hội tu luyện tầng năm Tráng Cốt Kinh - Thiên Cốt!
Thiên Cốt này hệt như một pháp bảo vậy, có thể tương ứng với đất trời, cộng hưởng với thiên đạo, điều này khiến anh có thể đạt được kết quả tốt hơn dù là trong tu luyện hay là lúc vượt tai kiếp.
Quá trình tu luyện không thuận lợi cho lắm, mãi đến hơn tám giờ anh mới luyện thành Thiên Cốt. Khi đã có Thiên Cốt, Ngô Bình phát hiện trong xương mình bỗng xuất hiện một thứ gì đó giống kinh mạch, anh gọi nó là cốt kinh!
Năng lượng trong Thiên Cốt vận chuyển trong cốt kinh, khiến anh thấy thân nhẹ như én, không cần làm gì hết cũng đã có thể lơ lửng giữa không trung.
Anh không có thì giờ để lĩnh ngộ sâu hơn, vì đã đến giờ đi làm rồi.
Anh thay đồ, chớp mắt đã đến tầng thượng của bệnh viện, sau đó đi thang bộ xuống phòng khám làm việc.
Cửa phòng khám đã mở, bên ngoài vẫn là hàng dài bệnh nhân. Anh ngồi xuống bắt đầu một ngày làm việc của mình.