“Các người dám đụng tới đầu ngón tay của Liễu Mị thôi tôi sẽ san bằng cái giáo này!”, Ngô Bình vẫn lạnh giọng, ánh mắt quét 7 người.
Râu chữ bát hừ lạnh: “Tôi biết thân phận của cậu, người của Đệ Nhất Kiếm tông, có quan hệ với Thái Hoàng giáo, tiếc là những thân phận này không cứu được cậu!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Các người có thể thử xem!”
Bảy người nhìn nhau, thiếu một thánh nữ, họ có thể đổi, tổn thất không lớn, nhưng họ yêu cầu Ngô Bình tới vì phát hiện thể chất của Long Khiếu Thiên đã nâng cao rất nhiều. Hơn nữa trong cơ thể có thêm vài đạo mạch, chứng tỏ Ngô Bình có thủ đoạn thông thiên hoặc bảo vật cải tạo thể chất.
Tên râu chữ bát thản nhiên nói: “Ngô Bình, đừng tưởng chúng tôi không dám giết cậu, không ra tay vì chúng tôi muốn cho cậu một cơ hội!”
Ngô Bình cười lạnh: “Bớt nói nhảm, muốn gì nói thẳng đi!”
Râu chữ bát tiếp tục: “Tiết lộ bí mật tăng tư chất của Liễu Mị, chúng tôi có thể tha cho cậu khỏi chết, bằng không tôi sẽ ném cậu vài Đại Diễn thánh cảnh, khiến cậu muốn sống không được, chết không xong!”
Ngô Bình nghĩ thầm: “Ném ta vào Đại Diễn Thánh Cảnh?”
Giọng nói của mèo đen vang lên: “Công tử, đi thăm dò một phen”.
Ngô Bình: “Đã tìm được vị trí của Liễu Mị?”
Mèo đen: “Cách đây không xa”.
“Đưa ta đi!”, Ngô Bình lập tức biến mất, mấy người trong điện đều kinh hãi, tìm tòi khắp nơi, lại không thể tìm thấy Ngô Bình!
“Hắn đi cứu người rồi!”. Người có bộ râu hình chữ bát hét lớn, bọn bọ lập tức chạy đến nơi giam giữ Liễu Mị.
Bên trong địa lao, hai tay Liễu Mị bị xích sắt treo ở giữa không trung, dưới chân là nước bẩn, trong nước có lượng lớn trùng độc bò lên trên người cô cắn cô.
Bỗng nhiên, Ngô Bình xuất hiện, kiếm quang chợt lóe, xích sắt đứt đoạn, anh bế Liễu Mị đã hôn mê.
Chờ đến khi người của Đại Diễn Giáo đến, đã không còn bóng dáng của anh.
Ở một khu rừng nguyên sinh bên ngoài Đại Diễn Giáo, trong một hốc cây sạch sẽ, Ngô Bình đặt Liễu Mị xuống, bắt đầu trị liệu cho cô. Qua một lát sau sau, Liễu Mị tỉnh lại, cô cười khổ, nói: “Tôi không ngờ, bọn họ tham lam đến như vậy, lại muốn khống chế công tử, để có được bí mật tăng lên tư chất”.
Ngô Bình: “Không sao. Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi đến Đại Diễn Thánh Cảnh một chuyến”.
Liễu Mị: “Để mở ra Đại Diễn Thánh Cảnh cần có sự liên thủ của vài vị trưởng lão”.
Ngô Bình: “Lúc trước bọn họ có nói, muốn ném tôi vào trong Đại Diễn Thánh Cảnh”.
Liễu Mị vội vàng nói: “Nhưng mà thánh tôn ở Đại Diễn Thánh Cảnh vô cùng khủng bố…”
Ngô Bình xua tay: “Cô yên tâm, tôi sẽ mang theo mèo đen đi cùng, sẽ không có việc gì”.
Một lát sau, anh cảm giác có người đang dò xét khu vực này, lập tức bay lên trời. Người anh vừa mới bay được một khoảng, thì một tấm lưới lớn đã bay đến trước mặt anh, trong nháy mắt đã tóm lấy Ngô Bình vào bên trong. Sau đó tấm lưới siết chặt, trên lưới có một sức mạnh quỷ dị, có thể áp chế được toàn bộ pháp lực của anh.
Lưới càng thu càng chặt, cuối cùng hoàn toàn khống chế Ngô Bình ở bên trong. Ngay sau đó, người đàn ông râu hình chữ bát đi đến, hắn ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình ở trong lưới, cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể chạy trốn được sao?”
Ngô Bình bướng bỉnh nói: “Bắt được tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không khai ra gì cả”.
Người này cười quái dị: “Yên tâm, cậu sẽ nói!”
Sau đó, Ngô Bình bị xách đến một cung điện màu đen của Đại Diễn Giáo. Trước cửa cung điện, mấy tên tu sĩ kia lại xuất hiện một lần nữa, trong đó có một người hỏi: “Thế nào, cậu muốn ngoan ngoãn phối hợp hay là chịu đau khổ rồi mới phối hợp?”
Ngô Bình: “Đau khổ thế nào, để tôi nếm thử”.
Người nọ gật gật đầu, nói: “Ném vào!”
Tức khắc, đại môn của cung điện mở ra, bên trong truyền ra sự lạnh lẽo. Sau đó tấm lưới rung lên, Ngô Bình đã bị ném vào đại điện, sau đó cửa điện đóng lại thật mạnh.
Trong cung điện, chỗ nào cũng đều là khói xanh đen, anh đi được một đoạn, cũng không thấy được điểm cuối, mà khi khói dần phai đi, anh thấy được mặt cỏ, cùng với vô số thi cốt chất trên mặt đất. Thật hiển nhiên, số thi cốt này đều là sinh linh bị hiến tế ở đây.