Mọi người đều ngẩn ra, cả Đường Minh Huy cũng vậy. Sao Đơn Phi Lang chẳng những không động thủ mà còn kính trọng Ngô Bình như bậc con cháu vậy?
Đơn Phi Lang có một vấn đề thấy khó hiểu nên hỏi: “Thần y Ngô, ban nãy anh đã dùng võ công gì? Tại sao tôi không thể tiến lại gần được?”
Ngô Bình: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền”.
Đơn Phi Lang kinh ngạc nói: “Bảo sao, nghe nói môn thần công này có tám tầng, các cao tăng cũng chỉ luyện đến tầng thứ ba. Không biết thần y Ngô đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?”
Ngô Bình đã tu luyện Như Lai Thần Công bản gốc nên đã đột phá Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ tám, nhưng anh sợ làm Đơn Phi Lang sợ nên chỉ nói: “Tầng thứ năm”.
Tuy anh đã khiêm tốn rồi, nhưng vẫn làm Đơn Phi Lang sợ hết hồn: “Tầng thứ năm ư!”
Tầng thứ năm của Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tên là Chân Lực Hoá Binh, có nghĩ là biến chân lực thành vũ khí, uy lực của nó không hề kém binh đao chút nào.
Ngô Bình: “Xem ra anh cũng biết nhiều đấy nhỉ”.
Đơn Phi Lang nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô có thể cho tôi chiêm ngưỡng một chút được không?”
Ngô Bình biết hắn thật lòng muốn mở mang tầm mắ nên nói: “Được”.
Anh giơ tay phải ra, Kim Cương Nhẫn Lực ngưng tụ một một thanh trường đao màu vàng loé sáng. Sau đó, Ngô Bình chém một đường lên không trung, một đường đao xuất hiện, cây Bạch Quả cách đó mấy chục mét đã đứt đôi.
Cây cổ thụ cao hơn 30 mét, cành lá sum xuê, vậy mà bị một đường đao chẻ làm đôi rồi ngã sang hai bên, làm bụi bay mù mịt, đàn chim cũng sợ hãi mà bay đi.
Thấy luồng uy lực khủng khiếp ấy, mọi người đều hoảng sợ, đây là sức mạnh của con người ư?
Đơn Phi Lang nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm: “Đúng là Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ năm rồi! Thần y Ngô đã làm được những việc mà xưa nay chưa từng ai làm được, tôi xin bái phục!”
Hắn hành lễ với Ngô Bình rồi nói: “Tiên sinh, sau này anh sai gì thì tôi sẽ làm hết”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hả? Nghe lời tôi tuyệt đối à?”
Mắt Đơn Phi Lang loé sáng, hắn nói: “Cao thủ như anh là người mà tôi luôn bái phục nhất, được chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của anh rồi thì giờ Đơn Phi Lang chết ngay cũng được”.
Ngô Bình: “Anh cũng là người ham mê võ thuật, nể tình sư phụ anh, nếu anh gặp vấn đề gì khó trong quá trình tu luyện thì cứ hỏi tôi”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn tiên sinh!”
Sau đó, Đơn Phi Lang đứng dậy nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói to: “Từ giờ trở đi, Ngô tiên sinh làm gì, nhà họ Đơn sẽ ủng hộ hết mình”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ một người luôn ngông như Đơn Phi Lang lại hàng phục Ngô Bình.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Cậu Đơn này, cậu thấy thực lực của con rể tôi thế nào?”
Đơn Phi Lang nghiêm túc đáp: “Võ công của tiên sinh đã chạm tới cảnh giới không thể lý giải, tôi không dám nhận xét”.
Nghiêm Khắc Mẫn nói ngay: “Tôi đề cử Đường Minh Huy làm hội trưởng mới”.
Ông chủ Dương cũng hùa theo: “Tôi cũng thế”.
“Còn tôi nữa”, Mã Thiếu Thanh cười nói: “Tôi đại diện cho ý kiến của nhà họ Mã”.