Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Thật ngu xuẩn! Thầy luyện đan Phong Cốc là một đại sư luyện đan bốn sao. Y tiên kiểu gì mà hắn chưa từng gặp, nhưng có y tiên nào có thể loại bỏ đan độc của hắn không? Có ai dám nói rằng có thể giúp hắn chữa lành vết thương do đan độc gây ra không?"
Phong Cốc Gian khẽ thở dài: "Đúng là như thế. Tôi đã tìm vô số thầy thuốc, đã gặp vô số y tiên, nhưng không ai trong số họ có thể loại bỏ đan độc chứ đừng nói đến việc giúp tôi chữa lành vết thương do đan độc gây ra. Lý công tử có thể giúp tôi điều trị bằng việc luyện đan, tôi đã rất mừng rồi! Không thể lòng tham không đáy được!"
Người vừa nói chuyện đỏ bừng mặt, nói: "Anh ta nói có thể chữa khỏi, ai biết được anh ta có cố ý lừa anh không!"
Ngô Bình vốn không muốn nói chuyện với đám người này, nhưng thấy kẻ này nói không ngừng, anh lập tức cười lạnh một tiếng: "Anh không phát hiện khắp người mình có đan độc sao?"
Thì ra người vừa nói là một thầy luyện đan, nhưng trình độ có hạn, còn chưa đạt tới cấp sao. Sở dĩ anh ta đi theo Minh Lam khắp nơi lấy lòng chính là vì muốn được nhà họ Minh chỉ dạy.
"Anh...nói nhảm!”", anh ta giật mình, lắp bắp nói.
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi nói nhảm hay không anh biết rõ mà. Ba năm qua có phải anh đều rơi vào trong giấc mộng không thể tự mình giải thoát? Có phải mỗi đêm trăng tròn đều sẽ điên cuồng, trong lòng muốn giết người, thậm chí là muốn tự sát? Hơn nữa, khi ấn vào ngực và sau đầu có phải là cực kỳ đau không?"
Sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, anh ta ấn ngực, đột nhiên hét lớn một tiếng. Sau vài giây, anh ta lại ấn vào sau đầu và phát ra một tiếng hét khác.
Trán anh ta toát ra mồ hôi lạnh, anh ta lẩm bẩm nói: "Tôi thật sự trúng đan độc sao?"
Ngô Bình: "Đan độc của anh còn nặng hơn cả Phong Cốc Gian. Tuy hắn đau đớn nhưng vẫn còn đường sống. Nhưng anh thì đan độc đã ăn sâu vào xương và vô phương cứu chữa rồi. Anh nên quay về lo hậu sự đi!"
Người đàn ông toàn thân run rẩy, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cầu xin: "Lý công tử, xin cứu mạng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!"
Ngô Bình khẽ thở dài và nói: "Tôi cũng bó tay với bệnh của anh. Sở dĩ anh nhằm vào tôi vừa rồi là vì tinh thần của anh đã bị ảnh hưởng bởi đan độc, đã rơi vào trạng thái điên loạn".
Người đàn ông sững ở đó một lúc rồi đột nhiên bật khóc, anh ta không nói gì nữa mà vội vã về nhà, thời gian của anh ta không còn nhiều, anh ta phải về dặn dò với gia đình.
Người bên cạnh đột nhiên rời đi, Minh Lam sửng sốt, y thuật của anh ta mạnh như vậy sao?
Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Người đáng thương thì cũng sẽ có cái gì đó đáng ghét!"
Minh Lam hừ một tiếng: "Y thuật tốt không nhất định có trình độ luyện đan cao, có gì giỏi đâu cơ chứ!"
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Minh Lam, những gì cô nói là sai. Luyện đan và y thuật không phân chia rạch ròi, Lý công tử có y thuật tốt, thuật luyện đan chắc chắn cũng không kém. Hơn nữa, từ sự hiểu biết của anh ấy về trà đạo, tôi cũng có thể cảm giác được sự hiểu biết của anh ấy đối với đan dược vượt xa thầy luyện đan thông thường".