Lúc này, chuyện đầu tiên Ngô Bình muốn làm là khôi phục nguồn cung máu cho chân bị thương. Anh khâu lại mạch máu lớn, mũi kim cẩn thận, mà tốc độ lại rất nhanh, khiến người xem cũng hoa mắt.
Hồ Duyệt cũng xem ngây người, kinh ngạc nói: “Nhanh quá!”
Thủ thuật của Ngô Bình quả thật rất nhanh, một mạch máu lớn mà năm giây đã kết thúc, phẫu thuật kết thúc hoàn hảo. Sau đó là đến mạch máu nhỏ, anh cũng khâu lần lượt theo thứ tự. Cuối cùng mới là phần mạch máu nhỏ khó nhất.
Những mạch máu nhỏ này, bác sĩ phải tìm cả nửa ngày mới phát hiện ra, muốn nối lại chúng, độ khó cực kỳ cao. Loại mạch máu này, nhất định tiến hành khâu dưới kính hiển vi mới được.
Nhưng Ngô Bình không cần, anh dùng kim phẫu thuật siêu nhỏ có đường kính hai mươi micron để khâu lại mạch máu. Lúc này, mọi người đã không thể nhìn rõ anh đang khâu gì nữa rồi, chỉ cảm thấy hai tay anh di chuyển nhanh chóng, sau đó vết máu đã biến mất rồi.
Khâu xong mạch máu, đã thiết lập lại được nguồn cung máu, thân thể và xương cốt sau đó mới có thể phát triển. Vì vậy tiếp theo, anh lại tiếp tục nối các dây thần kinh của người bệnh.
Anh từng có kinh nghiệm nối dây thần kinh, hơn nữa bây giờ anh cũng đã khác xưa, y thuật cũng thành thạo hơn trước. Tuy anh rất yếu, nhưng trí nhớ thì vẫn tồn tại, anh dựa vào trí nhớ và thị lực siêu phàm, có thể kết nối các dây thần kinh một cách chính xác nhất.
Nối xong dây thần kinh, đã dùng hết nửa tiếng đồng hồ.
Cơ thể Ngô Bình còn khá yếu, lúc này trên trán anh cũng đầy mồ hôi.
Một y tá nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh, bác sĩ Triệu đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình phẫu thuật không nói lời nào. Anh ta là người trong nghề, từ mấy giây trước Ngô Bình khâu mạch máu, thì anh ta đã biết trình độ đối phương vượt xa cao thủ như mình!
Thân là một bác sĩ, anh ta tôn kính các cao thủ trong nghề, vì vậy giây phút đó, anh ta chỉ còn lại sự kính phục dành cho Ngô Bình, chứ không còn cảm xúc gì khác.
Lúc này, trên màn hình lớn trong phòng viện trưởng đang trình chiếu tình hình Ngô Bình mở chính. Thì ra, trong phòng phẫu thuật có camera độ phân giải cao, quay lại toàn bộ quá trình phẫu thuật, làm như vậy, vốn là để tiện cho những người trong nghề quan sát học tập.
Hạ Ninh vừa làm xong phẫu thuật, lúc này cũng đang xem Ngô Bình mổ, gương mặt cô ấy tươi cười đầy vẻ khâm phục, nói: “Viện trưởng, kim phẫu thuật hai mươi micron của bệnh viện chúng ta chỉ từng được dùng một lần. Ông xem Ngô Bình, anh ấy vẫn đang dùng. Chậc chậc, đúng là giỏi, so với anh ta tôi còn hơn cả tệ nữa”.
Vẻ mặt viện trưởng tươi cười: “Trang thiết bị là loại tốt nhất, tay vững, tâm vững, mắt tinh, hiểu rõ phương hướng giải quyết vấn đề thần kinh và mạch máu, tốt lắm!”