Truy Điện: “Với cậu thì không đáng vì cậu có thực lực, sau này chắc chắn sẽ toả sáng. Nhưng những người khác thì ngược lại, họ không thể đột phá tiếp được nên đành bỏ tiền ra mua thân phận”.
Ngô Bình: “Thế thân phận Tuần bổ áo vàng có mua được không?”
Truy Điện: “Có chứ, nhưng có điều kiện nhất định, không phải ai cũng làm được. Đương nhiên, điều kiện cũng không khó lắm đâu, nghe nói chưa đến một phần mười Tuẩn bổ áo xanh mua được thân phận Tuần bổ áo vàng”.
Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có lệnh bài của Tuần bổ áo vàng không?”
Truy Điện nói ngay: “Không”.
Anh không tin lắm nhưng cũng không hỏi tiếp mà nói: “Không biết làm sao mới gia nhập Ngũ Đế Môn được nhỉ?”.
Truy Điện cười nói: “Thì tham gia tuyển chọn của họ”.
Ngô Bình: “Được tham gia thẳng à?”
Truy Điện: “Nhưng muốn tham gia thì phải nộp phí cao đấy, người bình thường không có đủ tiền nên đương nhiên không thể tham gia”.
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm nghìn tiền Tử Tinh, đệ tử xuất thân từ các gia đình bình thường có gom mười đời cũng không đủ. Vì thế, những người bình thường mà có chút tư chất cũng phải chờ đến năm sau 30 tuổi mới có đủ tiền để tham gia tuyển chọn”.
Ngô Bình: “Thật không công bằng!”
Truy Điện không cho là vậy: “Công bằng công biếc cái gì. Có người tư chất tốt, người tư chất kém, thế là công bằng à? Các cụ đã nói rồi, nhất tiền tệ nhì trí tuệ, nên đừng lôi công bằng ra đây”.
“Tham gia tuyển chọn thì sẽ được gia nhập Ngũ Đế Môn à?”
Truy Điện lắc đầu: “Gì mà dễ thế, tuyển chọn xong còn phải tiến hành ba vòng sàng lọc nữa. Hầu hết mọi người đều tạch ở vòng này, ai trụ đến cùng mới được tham gia đại hội người mới của Ngũ Đế Môn”.
Ngô Bình: “Đại hội người mới là gì?”
“Tất cả những người qua được vòng sàng lọc thì đều là người mới, nhưng không có nghĩa là đệ tử mới của Ngũ Đế Môn đâu nhé. Thật ra đại hội này chính là một cuộc tỉ thí giữa các người mới với nhau, một trăm người trụ lại cuối cùng mới là đệ tử thật sự của Ngũ Đế Môn”.
Ngô Bình: “Lằng nhằng thế!”
Truy Điện: “Nhưng nếu trở thành đệ tử của họ rồi thì địa vị sẽ rất cao, nhiều người phải nể phục”.
Ngô Bình: “Thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi thì ta sẽ được tu luyện linh thuật à?”
Truy Điện lắc đầu: “Không hẳn, cậu buộc phải thể hiện tài năng của bản thân thì mới có thể tiếp xúc với linh thuật cao thâm. À, cậu đừng lo chuyện này vội, cứ qua được mấy vòng tuyển chọn với sàng lọc đi đã”.
Ngô Bình cười nói: “Với tư chất của ta thì quá đơn giản”.
Truy Điện liếc mắt: “Thế à? Thế thì thử đi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi có ý gì thế hả? Định bảo ta sẽ trượt à?”
Truy Điện thở dài: “Kiểu tuyển chọn này mờ ám lắm, người có tư chất chưa chắc đã qua được”.
Ngô Bình nổi giạn: “Ngũ Đế Môn chọn nhân tài cơ mà? Sao người có tư chất lại không qua được?”
Truy Điện ra hiệu cho Ngô Bình bình tĩnh rồi nói: “Có gì lạ đâu? Lẽ nào ở thế giới của cậu không có kiểu ấy chắc?”