Ngô Bình cười lạnh: “Nóng nảy quá nhỉ? Có giỏi thì ra đây xem nào?”
Long hồn càng điên tiết, nó gầm gừ: “Loài người nhỏ bé ti tiện kia! Dám xấc láo với long tộc cao quý, ta sẽ khiến ngươi phải sống trong đau đớn và sợ hãi!”
Ngô Bình: “Bị nhốt như heo trong chuồng mà còn hống hách quá nhỉ, không hổ là long tộc”.
Long hồn điên tiết lồng lộn lên nhưng Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến nó nữa. Anh thả Nhân Cách Tối Thượng ra để nó giao tiếp với Đạo Thụ.
Từ sau khi Nhân Cách Tối Thượng xuất hiện, anh nhận ra thi thoảng nó có thể giao tiếp với Đạo Thụ. Giờ anh hy vọng nó có thể nhờ Đạo Thụ giúp anh lấy được long hồn này!
Cuộc đối thoại của Nhân Cách Tối Thượng và Đạo Thụ rất thú vị. Nhân Cách Tối Thượng nói: “Đại ca, em thấy long hồn này ổn áp đấy. Nếu mà luyện hoá nó thì nguyên thần của em sẽ mạnh lắm đây”.
Đạo Thụ: “Thần Ma Cửu Biến đó không tồi nhưng cậu vẫn chưa đủ mạnh, đường đột luyện hoá long hồn sẽ gặp nhiều nguy hiểm”.
Nhân Cách Tối Thượng: “Không sao đâu, em tu luyện Thần Ma Cửu Biến, loại công pháp này không hề tầm thường. Sau khi luyện thành thì tu vi sẽ lên như diều gặp gió. Đến lúc đó em lại tu luyện thêm công pháp của tiên vực Vĩnh Hằng là một công đôi việc”.
Đạo Thụ bắt đầu lung lay: “Nói vậy nghe cũng có lí, nhưng nhân cách thứ nhất của Lý Huyền Bình quá đần, đầu chỉ để mọc tóc”.
Nhân Cách Tối Thượng: “Đại ca, không phải còn có em sao?”
Đạo Thụ cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, giữ chặt long châu, việc còn lại để tôi”.
Thế là Ngô Bình nắm chặt viên ngọc rồng trong tay. Rễ cây của Đạo Thụ cắm thật sâu vào trong, xuyên qua lớp vỏ ngoài của viên ngọc rồng và tiến thẳng vào trong Động Thiên.
Long Hồn trông thấy vô số rễ cây xâm nhập quấn quanh, vội vàng gào thét không ngừng, tỏa ra long uy hòng phá vỡ bộ rễ kia.
Nhưng rễ cây này cứng rắn vô cùng, không gì cắt đứt nổi, đến cả sức mạnh của long uy cũng không làm gì được. Bộ rễ nhanh chóng quấn chặt Long Hồn, gai rễ nhọn hoắt đâm vào thân thể của nó.
Ngay sau đó, hình ảnh của Long Hồn mờ dần đi. Nó cuống quýt giãy dụa, không cam lòng gào thét: “Không được! Tao là Tam thái tử của Long Tộc. Chúng mày không thể đối xử với tao như vậy được. Đông Hải Long Cung sẽ không tha cho chúng mày đâu…”
Cuối cùng, một chút tàn ảnh còn lại của Long Hồn cũng chậm rãi biến mất, chuyển hóa thành sức mạnh Long Hồn thuần túy. Nguồn năng lượng tinh khiết ấy bị Đạo Thụ hút vào luyện hóa rồi kết thành một loại trái cây.
Loại trái cây ấy có hình rồng, trông sống động y như thật, hơn nữa còn có thể động đậy. Quả Long Hồn nhanh chóng chín vàng, hóa thành một con rồng nhỏ ngụp lặn bên trong cơ thể Ngô Bình một vòng rồi chui vào Nguyên Thần.
Nguyên thần của Ngô Bình hòa với con rồng nhỏ kia thành một thể. Chỉ trong chốc lát, anh bỗng cảm thấy thần niệm của mình mạnh lên gấp mấy lần, có thể phóng xa ra bên ngoài ba nghìn dặm!
Sau khi nuốt Long Hồn, Ngô Bình lập tức bắt tay vào tu luyện Long Hồn Biến. Long Hồn Biến thực chất chính là hấp thụ mọi ưu điểm của Long Hồn để tăng cường sức mạnh nguyên thần cho mình. Bởi vì nguyên thần của rồng là nguyên thần hoàn hảo nhất trong tất cả các sinh linh trên thế gian này, là cấp độ tiến hóa cao nhất.
Vì đã có được Long Hồn nên việc tu luyện Long Hồn Biến diễn ra khá thuận lợi. Ngô Bình còn tu luyện được kinh Cực Thần nên có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nguyên thần của anh bắt đầu lột xác. Hình dạng của nguyên thần Đế dần biến thành một con Thần Long miệng ngậm hạt châu vàng óng tỏa sáng rực rỡ.