Nhân cơ hội đó, Ngô Bình lại lấy con rối thứ hai ra rồi ném sang một chỗ khác.
Phập!
Lần này, đại trận đã bị thủng một lỗ, con rối lập tức chui qua.
Người kia bắt được con rối đầu tiên xong thì biết mình đã bị lừa, ông ta gầm lên rồi đuổi theo con rối thứ hai.
Chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nhảy qua lỗ thủng ấy rồi đi về phía ngược lại.
Khi người kia sắp đuổi kịp con rối thì nó chợt nổ tung, uy lực mạnh mẽ khiến ông ta bay xa vài trăm mét, sau đó há miệng hộc máu.
Biết mình lại bị lừa tiếp, ông ta tức đến hộc máu rồi ngửa cổ lên hét dài.
Hiện giờ, Ngô Bình đã rời khỏi vùng này và trở về trang viên Lý Thị.
Về đến nhà rồi, anh không nghỉ ngơi mà bắt tay vào luyện đan ngay.
Sáng hôm sau, anh đã luyện chế được các đan dược trong năm loại đan phổ, tổng cộng là 20 viên, cấp thấp nhất là cấp mười.
Sau đó, anh đã dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản chúng, từ đó có thêm thành 144 viên.
Tiếp theo, anh bàn với Đào Như Tuyết và quyết định lấy năm loại đan dược khá có giá trị ra để bán đấu giá, chúng gồm Phụng Thiên Đan, Tiểu Vô Tương Đan, Hoan Ngộ Đan, Tuyệt Tâm Đan và Thiên Thu Đan thuộc đan phổ.
Hơn nữa, cả năm loại đan dược này đều ở cấp tuyệt phẩm.
Đan dược đã chuẩn bị xong, tiếp theo họ cần tìm một phòng đấu giá có tầm ảnh hưởng một chút. Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn hợp tác với một nơi có tên là phòng đấu giá Mậu Sinh.
Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình đã mang theo năm loại đan dược đến phòng đấu giá này.
Mậu Sinh là phòng đấu giá lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Giang Nam Thành, vì thế nên giá cả cũng khá cao, song lại là một nơi được các khách hàng vô cùng tin tưởng.
Khi Ngô Bình tới sảnh của nơi này thì có một người ra rót trà rồi dặn anh chờ một chút.
Anh chờ khoảng nửa tiếng vẫn không thấy có ai ra đón tiếp nên bắt đầu mất kiên nhẫn rồi gọi người rót nước cho mình tới, nói: “Chủ của các cậu vẫn chưa xong việc à?”
Người kia: “Vâng ạ, ông chủ của chúng tôi đang bàn việc với một khách hàng quan trọng, xin anh chờ một lát”.
Ngô Bình hỏi: “Khách hàng lớn cỡ nào?”
Người kia vênh váo đáp: “Vị khách này đấu giá một viên đan dược thượng thượng phẩm cấp chín”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Nếu chủ của anh bận thế thì hôm khác tôi đến vậy”.
Tên kia: “Vâng, hẹn gặp lại!”
Đi ra ngoài rồi thì Ngô Bình nhìn thấy đối diện cũng có một phòng đấu giá, tuy quy mô không lớn bằng Mậu Sinh, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Tên của phòng đấu giá này là Vĩnh Huy.
Anh thầm nghĩ, dẫu sao cũng đến đây rồi, kệ cứ vào xem chút vậy.
Anh vừa vào thì đã có một nữ tu trẻ tuổi ra đón rồi lịch sự nói: “Anh muốn mua hàng hay hợp tác đấu giá?”