Vương Hạo sáng mắt lên: “Mày nói đấy nhé, được, lát cho mày khóc ra tiếng Mán luôn”.
Vương Hạo lấy điện thoại ra rồi gọi cho bố mình trước, sau đó mới gọi cho đại ca kết nghĩa của mình tên là Thường Thiếu Dũng. Gọi điện xong, Vương Hạo nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh, anh ta nghĩ bố và đại ca mình mà đến thì Ngô Bình chết chắc rồi.
Khoảng hơn chục phút sau, có một chiếc Audi A6 đỗ cách đó không xa, có hai người đàn ông trung niên bước xuống xe. Khi nhìn thấy Vương Hạo đang nằm dưới đất thì họ lập tức bước nhanh tới, một người trong số đó nổi giận nói: “Chuyện gì thế này? Ai đánh con thế hả?”
Vương Hạo vừa trông thấy hai người đó thì gào lớn: “Bố, chú Dương, hai người mau tới dạy cho thằng khốn này một bài học đi, nó đánh con!”
Hai người đàn ông đều phẫn nộ rồi đi về phía Ngô Bình. Khi chỉ còn cách anh hai mươi bước, họ chợt đi chậm dần và cảm thấy hơi kinh ngạc. Vì Ngô Bình chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng lại cho người ta một cảm giác sừng sững như ngọn núi lớn, lẽ nào anh là cao thủ ư?
Khi chỉ còn cách Ngô Bình chục bước thì hai người đó dừng lại, sau đó tái mặt rồi toát mồ hôi lạnh, vì họ phát hiện không gian xung quanh Ngô Bình đang vặn vẹo, điều này chứng toe có một luồng sức mạnh bao phủ bên ngoài cơ thể anh.
Cao thủ!
Hai người đó hít vào một hơi lạnh, người bên trai chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi tên của cậu?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Ai là bố của Vương Hạo?”
Một người tiến lên đáp: “Là tôi, Hạo Nhi còn trẻ người nọn dạ, xin cậu bạn lượng thứ”.
Ngô Bình nói: “Con trai ông bảo bố mình là cao thủ võ lâm, tôi rất muốn xem gia đình võ thuật như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ cặn bã thế này”.
Người kia lập tức nhăn mặt, nhưng thấy Ngô Bình có thực lực mạnh thì không dám ra tay, mà chỉ nói: “Cậu bạn, là tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi cậu”.
“Xin lỗi mà có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?”, Ngô Bình tỉnh bơ nói.
Vương Hạo hô lên: “Bố ơi, không phải phân bua với nó làm gì, bố đánh chết nó đi”.
“Khốn kiếp! Im ngay!”, người đàn ông nổi giận, chỉ muốn đạp cho thằng con ngông nghênh của mình một cái.
Ngô Bình nói: “Này, giờ bố anh cũng không bảo vệ được anh đâu”.
Vương Hạo ngẩn ra nhìn Ngô Bình, rồi lại nhìn bố mình đang lo sợ, anh ta chột dạ rồi nói: “Bố sao thế ạ? Bố sợ nó à?”
Ngô Bình: “Cừu mà gặp sư tử thì phải sợ thôi”.
Người đàn ồn nghiến răng rồi bước tới gần hơn, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Vương Chiếm Lễ - truyền nhân của Thất Tinh Quyền, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi lần này”.
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, vẫn còn người chưa tới”.
Anh vừa nói dứt câu thì có hơn chục chiếc xe đi tới, một đám thanh niên bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo khoảng ba mươi tuổi, hắn mặc một bộ vest màu tím, dáng người cao hơn mét chín.
“Mẹ kiếp! Ai dám bắt nạt anh em của tao thế hả?”, hắn gào lên với vẻ hung hăng, mắt thì liếc chòng chọc vào mọi người ở đây.
Nghe thấy giọng nói ấy, Vương Hạo sáng mắt lên rồi hô to: “Đại ca, anh mau tới cho thằng này một trận đi, nó bảo sẽ xử anh đấy”.
Người này chính là Thường Thiếu Dũng, anh em kết nghĩa với Vương Hạo, hắn hỏi: “Vương Hạo, ai đánh chú thế?”
“Nó ạ”, Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình với vẻ hung hãn.
Thường Thiếu Dũng cười lạnh một tiếng rồi bẻ khớp ngón tay, hắn liếc Ngô Bình rồi nói: “To gan đấy, dám đánh em tao, hôm nay không đánh cho mày lăn lê bò toài thì tao không phải Thường Thiếu Dũng”.
Ngô Bình nói: “Thế thì anh nên nghĩ tên nào khác luôn đi”.
“Shit! Chán sống rồi mà”, Thường Thiếu Dũng nổi điên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình giơ tay lên rồi nắm lấy cổ tay của Thường Thiếu Dũng, hắn ra sức giãy giạu nhưng vô dụng, ngay sau đó đã cảm thấy đau đớn rồi gào lên khuỵ gối xuống đất, gân xanh trên trán nổi lên, nước mắt rơi lã chã.
Ngô Bình hỏi: “Sao thế? Đau à?”
“Đau đau…”, Thường Thiếu Dũng vội nói.