"Đừng động đậy", Ngô Bình giơ tay vỗ vài cái lên người hắn.
Lý Long Thần hỏi với giọng tò mò: "Sư thúc vừa làm gì vậy?"
Ngô Bình nói: "Vừa nãy tôi đã dùng Ngưng Huyết chỉ, tôi vừa giúp anh giải trừ".
Lý Long Thần kinh hãi, hóa ra vừa nãy mình đã trúng Ngưng Huyết chỉ? Hơn nữa hình như Ngưng Huyết chỉ rất khó luyện, thế mà tiểu sư thúc lại biết sao?
Ngô Bình vỗ mấy cái rồi nói: "Xong rồi".
Lý Long Thần quả nhiên thấy cơ thể nhẹ hẳn đi. Hắn rất kinh ngạc, nói: "Sư thúc, Ngưng Huyết chỉ của sư thúc đáng sợ thật, may mà tôi không phải kẻ địch, nếu không chắc chắn sẽ chết".
Ngô Bình hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây, còn chạy tới đây tìm tôi?"
Lý Long Thần thuật lại mọi chuyện. Nghe thấy chuyện này là do sư huynh hạ lệnh, Ngô Bình liềm gật đầu: "Sư huynh sợ tôi chịu thiệt thòi. Thực ra tên Lưu Hải Vương kia cũng chẳng mạnh, tôi dùng ba chiêu là có thể đánh chết ông ta".
Lý Long Thần nghe nà thấy da đầu tê dại, vội vàng gật đầu: "Sư thúc, ông ta không cùng đẳng cấp với sư thúc. Nhà họ Lưu chẳng là cái thá gì cả, nếu không phải sợ sư phụ mắng thì hôm nay tôi đã san bằng nhà họ Lưu để trút giận cho sư thúc rồi".
Ngô Bình phất tay: "Không cần đâu. Nếu nhà họ Lưu không nhúng tay vào nữa thì coi như mọi chuyện đã qua".
Lý Long Thần cười nói: "Phải phải, tha cho họ một mạng. Sư thúc, chuyện bên này còn cần sư chất giúp không?"
Ngô Bình nói: "Tôi có thể tự xử lý, không cần anh ra tay".
Nói xong anh chợt ồ lên, anh phát hiện sau lưng Lý Long Thần có cắm ba cây kim cực nhỏ, tất cả đều cắm vào đại huyệt.
"Long Thần, kim trên lưng anh từ đâu ra vậy?"
Lý Long Thần kinh ngạc: "Sao sư thúc lại phát hiện ra được?"
Hóa ra vào hồi hắn 45 tuổi, hắn vừa mới lên cảnh giới Tiên Thiên, tràn đầy khí thế liền đi khiêu chiến đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên nổi tiếng đương thời là Âu Dương Trích Tinh, kết quả kinh mạch bị tổn hại bởi "Cửu U Sát Canh" của đối phương, mỗi khi trời mưa toàn thân sẽ đau đớn vô cùng.
Căn bệnh này khiến tu vi của hắn cứ ngừng mãi không tiến lên, vì một khi hắn tu luyện thì kinh mạch sẽ đau nhức vô cùng, không thể chịu nổi. Mười năm nay hắn đi khắp thế giới, tìm hết các thầy thuốc nổi tiếng, thậm chí còn xin cả sư tổ giúp đỡ mà vẫn không thể chữa khỏi.
Ngô Bình nói: "Tôi là thầy thuốc nên đương nhiên nhận ra. Cây kim trên lưng anh để giảm bớt đau khổ đúng không?"
Lý Long Thần liên tục gật đầu: "Sư thúc tinh mắt quá, kim trên người tôi là do Thánh thủ Mạt Hưu châm vào, hiệu quả rất tốt, nhưng không thể rút ra, nếu không tôi không thể chịu được".
Ngô Bình lắc đầu: "Mạt Hưu tuy y thuật rất cao siêu nhưng tiếc là không thể chữa tận gốc cho anh. Thế này nhé, anh đừng đi nữa, theo tôi về đi, tôi sẽ chữa khỏi cho anh".
Người Lý Long Thần run lên: "Ý sư thúc là căn bệnh của tôi có thể chữa khỏi sao?"
Ngô Bình nói: "Tất nhiên rồi, nhưng bị đã lâu nên chữa trị cũng hơi rắc rối".
Lý Long Thần giật bắn mình: "Sư thúc, rắc rối đến mức nào vậy, có phải cần mấy thứ như linh dược không?"
Ngô Bình cười nói: "Không cần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày rồi uống mấy thang thuốc thôi".
Nghỉ ngơi vài ngày? Lý Long Thần kích động tới nỗi toàn thân run rẩy: "Sư thúc, mấy ngày là có thể trị khỏi được sao?"
Ngô Bình nói: "Cũng tầm đấy. Được rồi, không đứng đây nói chuyện nữa, theo tôi về khách sạn đi".
Lý Long Thần vô cùng hưng phấn, vì kinh mạch đau đớn mà hắn đã phải chịu quá nhiều đau khổ, chịu sự dày vò mà người khác không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ khi thấy có hy vọng có thể chữa khỏi, nội tâm hắn kích động vô cùng.