Ngô Bình cười lạnh: “Là mày đánh tao trước, bay giờ lại không cho tao đánh mày sao?”
Cánh tay tiếp tục vung vẩy, sau đó giơ ngón tay cái với Ngô Bình, như đang lấy lòng cậu.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao chỉ còn lại mỗi một cánh tay, thân thể đâu?”
Cánh tay bắt đầu viết chữ trên mặt đất, sức lực nó rất lớn, tay không cũng có thể để lại dấu vết rõ ràng dưới đất.
Ngô Bình liếc nhìn, chỉ thấy chữ nó viết rằng: Thân thể tôi bị nổ tung, chỉ còn lại một cánh tay. Cũng may nguyên thần tôi chuyển dời sang cánh tay, nên mới thoát khỏi cái chết.
Ngô Bình: “Thì ra nguyên thần ở trong tay. Nhưng tao thấy mày vẫn luôn nằm dưới đất, sao tao vừa đến mày đã động rồi?”
Đối phương viết: “Tôi không cách nào rời khỏi đây được. Sau khi thấy cậu thì tôi mới muốn chiếm hữu thân thể cậu, như vậy thì có thể rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Tại sao không thể ra ngoài?”
“Những người như chúng tôi đều bị nguyền rủa, không thể rời khỏi nơi này, rời đi thì sẽ chết”.
Ngô Bình thấy hứng thú: “Nơi này là nơi nào, tại sao các lại bị nguyền rủa?”
“Nơi này là Vẫn Tiên Điện, từ xưa tới nay có vô số tiên nhân đều ngã xuống ở đây. Phàm là tiên nhân đến nơi này đều sẽ bị nguyền rủa, không một ai may mắn thoát khỏi”.
Ngô Bình hoảng sợ: “Nói như vậy tôi cũng sẽ bị nguyền rủa sao?”
“Cậu sẽ không bị. Bởi vì nơi này chưa phải là Vẫn Tiên Điện, phải đi vào trong một đoạn nữa”.
“Biết rõ nơi này nguy hiểm, tại sao các người vẫn muốn đến?”
Đối phương: “Nguy hiểm đi cùng với kỳ ngộ, trong Vẫn Tiên Điện có một bảo bối, có được nó thì có thể vô địch thiên hạ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vô địch thiên hạ? Mày thấy có khả năng sao?”
“Khi đó chúng tôi đều tin theo, vì vậy tập hợp từ bốn phương tám hướng, kết quả toàn bộ đều bị nguyền rủa”.
Ngô Bình: “Tôi thấy phía trước đều là người chết do tự chém giết lẫn nhau, nơi này xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết là ai nói, chỉ cần giết chết tất cả người khác thì lời nguyền sẽ tự động giải trừ. Vì vậy mới bắt đầu tàn sát, anh giết tôi, tôi giết anh, cuối cùng chẳng còn một ai sống sót!”
Ngô Bình cũng cạn lời: “Một câu nói không có căn cứ mà các người đều tin sao?”
“Khi đó chúng tôi đã bị nhốt ở đây mấy năm, hơn nữa không có tài nguyên, không thể tu luyện, rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng. Một khi bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng thì sẽ dốc sức mà thử”.
Ngô Bình: “Nói như vậy mày cũng không thể rời khỏi nơi này?”
“Không thể”. Đối phương nói: “Một khi rời khỏi, thân thể tôi sẽ mục rữa. Cậu nhìn thấy thi thể ở lối vào rồi chứ? Đó đều là những người muốn rời khỏi nơi này, kết quả chỉ còn lại bộ xương khô”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc thứ đồ bên trong là gì, từng nhìn thấy chưa?”
“Chưa. Bên trong rất lớn, chúng tôi đều không thể tìm được bảo bối kia, lần lượt bị nguyền rủa. Sau đó mọi người liều mạng tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì”.
“Có lẽ nơi này căn bản không có bảo bối gì cả”. Ngô Bình nói.
“Có lẽ vậy. Mặc kệ có bảo bối hay không thì đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi”.
“Bây giờ mày là người duy nhất còn sống sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Sống sót sao? Không tính là vậy, dù sao tôi chỉ còn lại một cánh tay, nguyên thần cũng khiếm khuyết”.
Ngô Bình: “Cám ơn đã nói nhiều thứ với tôi như vậy, nhưng tôi không cách nào giúp được”.
Đối phương: “Có thể tìm một người sống vào đây không, tôi có thể đoạt lấy thân thể đối phương, sau đó thử rời khỏi nơi này”.