Anh mở cửa hàng đan dược ở đây không mong kiếm được nhiều tiền, lý do chính là muốn có địa vị cao trong số các thầy luyện đan. Nếu anh là một thầy luyện đan nổi tiếng thì những người khác sẽ phải cân nhắc thiệt hơn khi muốn có ý đồ xấu với người nhà của anh.
Ngô Bình vội vàng mua lại nơi này như vậy là vì hoá thân của anh đã xử lý xong chuyện ở vũ trụ Chấn Đán rồi, bây giờ đang chuẩn bị đưa một tốp người thân cùng thân tín của anh đến sống ở Thái Ất Tiên Giới.
Mua cửa hàng xong, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược cho người nhà dùng. Tiện thể, anh luyện chế vài loại khác để tạo dựng tên tuổi cho cửa hàng.
Ngày hôm sau, anh đã rời khỏi đây. Vì hoá thân của anh đã dẫn mọi người tới một nơi hoang vắng, anh phải đến đó đón họ.
Hoá thân của Ngô Bình đã dẫn cả nhà anh cùng nhiều thân tín khác xuất hiện ở một vùng hoang vu thuộc Thái Ất Tiên Giới.
Họ vừa đến đây thì đã thấy cơ thể chao đảo, may mà Ngô Bình đã thi triển thần thông và dùng pháp lực để bảo vệ họ.
Cùng lúc đó, anh đã phát cho mỗi người một viên đan dược.
Mọi người uống đan dược xong thì thấy có một luồng sức mạnh lớn đã đánh bật sức ép ở bên ngoài, giúp họ bình thường trở lại.
Đường Tử Di nhìn quanh rồi nói: “Lão gia, đây là vùng hoang vu mà, giờ chúng ta đi đâu?”
Sau đó, hoá thân của Ngô Bình đã biến mất, Ngô Bình thật đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi cười nói: “Tử Di, đây là một khu vực bình thường thôi, anh sẽ dẫn mọi người đến Động Thiên Thanh Linh, môi trường ở đó tốt hơn ở đây nhiều”.
Có hàng trăm người ở đây đã thu hút sự chút ý của các tu sĩ qua đường. Có bốn tu sĩ đáp từ trên cao xuống, đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu.
Ông ta liếc nhìn quanh là biết có người chuyển nhà đến đây, vì thế đã nói với người đàn ông mặc áo vàng ở cạnh: “Thấy chưa, chắc nhà này chạy nạn đấy. Thường thì người chạy nạn sẽ mang theo nhiều tài sản bất lương, chúng ta cần lục tìm”.
Tên áo vàng cười nói: “Bố, vậy thì mình triển thôi”.
Bọn họ đi tới, người đàn ông để râu nói: “Có chuyện gì thế? Cả đống người tụ tập ở đây làm gì?”
Ngô Bình đã chú ý tới mấy người này từ lâu, giờ thấy họ đến thì nói: “Chúng tôi đi qua đây thôi, có việc gì không?”
Tên để râu: “Cậu bạn, gần đây có nhiều sơn tặc lắm, chúng tôi làm nghề vận chuyển, cậu có cần chúng tôi bảo vệ không, phí rẻ thôi”.
Đương nhiên Ngô Bình không tin lời họ, vận chuyển cái gì, rõ ràng họ đang thăm dò anh.
Anh nói: “Không cần đâu”.
Tên áo áo vàng trừng mắt nói: “Thế thì các anh phải cẩn thận đấy, chúng tôi vừa gặp một băng cướp xong, họ đang đi về phía này”.
Ngô Bình bình thản nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đi ngay đây”.
Tu sĩ có thực lực mạnh thì không sợ cướp, vì có ai có tu vi cao đi làm cướp đâu? Vì thế tên áo vàng tưởng thực lực của Ngô Bình có hạn nên mới định doạ anh: “Này, nhà anh đi chạy nạn à? Đắc tội với ai mà phải chạy đến đây thế? Kể tôi nghe đi, biết đâu tôi lại giúp được gì”.
Thấy mấy người này cứ quấn lấy mình, Ngô Bình mất kiên nhẫn nói: “Đâu liên quan gì tới các người, mời đi cho”.
Tên áo vàng sầm mặt nói: “Dám ăn nói với công tử đây thế à? Có biết tôi là ai không?”
Nói rồi, hắn tiến lại gần rồi lườm Ngô Bình.
Chát!