Ngô Bình nhìn một lúc, cảm thấy có lẽ đối phương có thực lực cấp Chân Tiên, không dễ đối phó.
Anh nói: “Khó đánh bại, chỉ có thể dùng mưu”.
Anh lấy một lá bùa kiếm Thiên Tượng ra, tay trái cầm bùa, tay phải phát ra kiếm quang kinh người. Kiếm quang ngưng tụ thành một bàn tay lớn trấn áp hóa thân của tà thần Ba Mắt đó.
Cảnh giới Kiếm Đạo của anh đã là cảnh giới Không Tượng, dễ dàng dựa vào uy lực của kiếm phù để trấn áp tà thần.
Tà thần Ba Mắt cảm nhận được áp lực cực lớn, không động đậy được, cũng không có sức phản kháng, ông ta vừa kinh ngạc vừa nổi giận: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Ngô Bình mặc kệ ông ta nói: “Côn Ngô, mau lên”.
Đại thần Côn Ngô lập tức nhào sang dùng cách trước đó, ông ấy nhanh chóng luyện hóa hóa thân của tà thần này.
Đại thần Côn Ngô dần mọc ra một cơ thể và tứ chi mới, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên cao lớn và dũng mãnh, khí tức của ông ấy còn mạnh hơn cả hóa thân của tà thần Ba Mắt lúc nãy.
Đại thần Côn Ngô nói: “Bây giờ tôi đã hồi phục một ít thực lực rồi”.
Ngô Bình: “Đại thần Côn Ngô, ông về nhà canh giữ trước đi”.
Đại thần Côn Ngô gật đầu rồi biến thành luồng sáng bay ra khỏi đó.
Tông chủ đó khiếp sợ, cả người run rẩy.
Ngô Bình vung một tay lên, kiếm quang chấn động, lập tức hủy luôn đàn tế, sau đó nói với người đó: “Tà Thần Tông đã giải tán, các ông cút hết đi”.
“Vâng vâng”, người này như thể chạy trốn vội vàng chạy ra khỏi đó.
Sau khi người này đi, Ngô Bình phóng Linh Biến ra, một chân san bằng Tà Thần tông, từ nay về sau thế giới này không còn Tà Thần Tông nữa.
Tiêu diệt xong Tà Thần Tông, anh đến bộ phận của Thiên Địa Kiếm Tông ở nước Kim Ưng. Bộ phận này do mấy người ở Thục Sơn kiếm phái ban đầu như Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền quản lý, một số người ở ngoại viện Thục Sơn ban đầu như Mộc Tâm Lan, Lâm Thanh Dao, Lâm Bích Dao,… đều ở đây.
Từ khi tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết do Ngô Bình truyền dạy, tu vi của mọi người đã tiến bộ rất nhanh, họ hiện là thế lực lớn nhất trong nước Kim Ưng.
Những người nòng cốt như Lưu Vọng Công mời Ngô Bình đến vào trong điện nói: “Huyền Bình, nếu không nhờ cậu ra mặt giải quyết, kết cục của mấy người bọn tôi sẽ cực kỳ thê thảm”.
Ngô Bình: “Mặc dù nơi này rõ ràng là thuộc về Thiên Địa Kiếm Tông nhưng đệ tử đã cho mọi người quyền tự chủ rất lớn, gần như cùng không khác Thục Sơn kiếm phái năm đó là mấy. Mọi người cố gắng tu luyện, mau chóng đột phá”.
Trần Đạo Huyền: “Huyền Bình, bọn ông đã tuyển đệ tử từ tứ phương về để gia tăng huấn luyện, đa số đệ tử trước kia của Thục Sơn cũng đã trở về đây, phỏng chừng không bao lâu nữa thực lực của bọn ông sẽ vượt qua Thục Sơn phái ban đầu”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt, cha nuôi có cần gì thì có thể nói với con bất cứ lúc nào”.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài điện: “Các người đều ở đây bàn cái gì thế?”
Vừa dứt lời, một thanh niên bước vào, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo, ánh mắt như xem thường người khác.
Nhìn thấy hắn, Trần Đạo Huyền thấp giọng nói: “Người do Thiên Địa Kiếm Tông phái đến để theo dõi chúng ta”.
Người này không biết Ngô Bình, hắn trợn mắt nhìn anh hỏi: “Anh là ai, tại sao lạ mặt thế?”
Ngô Bình: “Kẻ khốn nào đó, đến cả tôi mà cũng không biết?”