Tử Phi đáp: “Người gác cổng, võ sư tuần tra đều có thể làm chứng cho chúng cháu”.
Ngụy Quang trầm giọng nói: “Gọi toàn bộ người gác cổng và võ sư tuần tra tới đây!”
Một lát sau, một nhóm võ sư và các đệ tử làm nhiệm vụ gác cổng lần lượt đi vào, ai nấy đều cúi gằm đầu xuống.
Ngụy Quang hỏi: “Các người thấy cô chủ Tử Phi đi vào lúc nào?”
Người gác cổng đáp: “Thưa Tứ gia, cô chủ Tử Phi tới đây từ hai tiếng trước rồi”.
Tử Phi cả giận quát: “Nói vớ vẩn! Rõ ràng tôi vừa mới tới. Các người còn chào hỏi tôi cơ mà”.
Người gác cổng im lặng không đáp, chỉ quay đầu sang chỗ khác. Còn Ngụy Hoành lại đắc ý cười lạnh: “Tử Phi, bây giờ chị vẫn còn không chịu thừa nhận sao?”
Tử Phi giận tới mức giàn giụa nước mắt. Ngô Bình vỗ vai cô ấy an ủi: “Em không cần giải thích. Bọn họ cố tình muốn hãm hại em, có nói gì cũng vô dụng”.
Tử Phi ngơ ngác hỏi ngược lại: “Hãm hại em sao?”
Ngô Bình nói: “Trong nhà có người chết tận hai tiếng mà không ai phát hiện ra, làm gì có chuyện như vậy? Mấy người gác cổng và đám võ sư này đều cố tình vu oan giá họa cho em, rõ ràng là có người sắp xếp từ trước”.
Ngụy Quang nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Thằng nhóc nhà mày gan lớn đấy, dám đến nhà họ Ngụy bọn tao để giết người! Người đâu, bắt nó lại cho tao!”
“Ầm!”
Bỗng mặt đất rung chuyển dữ dội, kéo theo đó mà một mảng kiếm quang sắc bén hiện liên. Đám người xung quanh giật mình nhao nhao lùi lại. Sau khi kiếm quang biến mất, Ngô Bình và Tử Phi cũng mắt tăm.
Vài giây sau, hai người họ xuất hiện trên đỉnh núi cách đó mấy nghìn dặm.
Tử Phi trợn tròn mắt, khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ người giết cô em chính là dượng Ngụy Quang?”
Ngô Bình nói: “Cho dù không phải ông ta làm thì ông ta cũng không tránh khỏi liên quan”.
Tử Phi bật khóc: “Tại sao ông ta lại hại chết vợ mình như vậy?”
Anh trầm tư hồi lâu rồi chợt hỏi: “Tử Phi, em còn nhớ Ngụy Hoành nói gì không? Cậu ta nói muốn diệt sạch nhà họ Tử của em”.
Tử Phi khiếp sợ thốt lên: “Không được! Em phải mau báo tin cho bố em biết!”
Ngô Bình cũng đồng tình: “Tốt nhất bây giờ em hãy liên lạc với người nhà ngay đi”.
Tử Phi lấy một chiếc bùa đưa tin ra, dùng tiên lực khởi động nó: “Bố có nghe thấy con nói gì không?”
Thế nhưng chiếc bùa vẫn lặng ngắt như tờ, không hề có tiếng đáp lại.
Tử Phi sốt sắng nói: “Ngô Bình, em phải về nhà một chuyến mới được!”
Anh gật đầu đáp: “Được, anh đi cùng em”.
Hai người họ đi tới Tử Thành do nhà họ Tử quản lý. Bọn họ còn chưa kịp đến gần đã thấy cả tòa thành đang chìm trong biển lửa. Cả nhà cửa và người dân sống bên trong đều đã bị đốt cháy thành than đen.
Ngọn lửa gần tắt hẳn, cả thành phố biến thành tro bụi!
Tử Phi loạng choạng suýt ngất xỉu. Cô ấy đau đớn gào thét: “Bố mẹ, hu hu…”
Lúc này có một tia thần niệm bay tới khóa chặt hai người. Ngô Bình vội vàng kéo Tử Phi dậy bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng tia thần niệm kia rất khó cắt đuôi, theo sát từng bước đi của hai người. Khi chạy vào một vùng đất hoang, Ngô Bình quyết định không chạy nữa, mà đứng yên tại chỗ lạnh lùng chờ đợi.
Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện tiến tới cách bọn họ chừng mười bước, ánh mắt lạnh lùng quét tới.
Giữa hai đầu lông mày của người đàn ông này có phù văn hình ngọn lửa. Tử Phi trầm giọng chất vấ: “Ngụy Tiêu, ông là người giết hại người Tử Thành phải không?”
Người đàn ông tên Ngụy Tiêu kia thản nhiên đáp: “Lửa Thiêu Thiên của tôi có thể hủy diệt mọi thứ. Người nhà họ Tử đều chết cả rồi, chỉ còn một mình cô thôi”.