Thượng Quan Tề Sinh: “Mời cậu”.
Ngô Bình: “Cần ba bước là chấn hồn, tiếp theo đến bóc tách rồi điều dưỡng”, sau đó anh đã giải thích chi tiết từng bước.
Mọi người nghe xong thì sáng mắt lên, vì cách làm của Ngô Bình rất tuyệt.
Chờ anh nói xong, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Rất tốt! Cách của cậu còn hay hơn đáp án mà tôi chuẩn bị, tôi cho cậu 10 điểm”.
Mạc Thái không phục nên hậm hực nói: “Không công bằng, ông đứng đầu trong bốn đại Tiên y nhưng lại là bố vợ của anh ta, khéo đã chuẩn bị đáp án trước cho anh ta rồi”.
Mọi người bắt đầu xì xào, đoán già đoán non không biết Thượng Quan Tề Sinh có lén đưa đáp án trước cho Ngô Bình hay không.
Thượng Quan Tề Sinh nói: “Các vị đều thấy Trương Tiểu Bình có tư chất nghịch thiên thế nào rồi mà, vòng thứ tư này cậu ấy có thi hay không thì cũng thế, việc gì tôi phải gian dối? Nhưng để cho minh bạch thì mọi người muốn cho thêm câu hỏi khác vào cũng được”.
Mạc Liên Phong chợt nói: “Không cần đâu, bị tà ma nhập thân là vấn đề khó của giới y học rồi, Trương Tiểu Bình đưa ra được cách hay như vậy không biết có dám chữa thử cho một người không?”
Ngô Bình: “Nếu có thì cứ dẫn đến đây, tôi chữa hết”.
Mạc Liên Phong: “Trùng hợp trong phủ tôi đang có một người, nếu cậu chữa khỏi cho người này thì không cần thi tiếp nữa, vị trí số một sẽ là của cậu luôn. Còn nếu cậu không chữa được thì cậu và Thượng Quan Tề Sinh đã gian dối trong thi cử, cậu sẽ bị huỷ tư cách dự thi”.
Mọi người nghe xong thì đều chửi Mạc Liên Phong vô liêm sỉ, rõ ràng Trương Tiểu Bình thắng chắc rồi còn chơi xấu người ta. Vả lại, ông ta ngấm ngầm giúp Mạc Thái nhiều như thế, tưởng người khác không biết chắc?
Thượng Quan Tề Sinh cau mày nói: “Ông Mạc, ông làm thế là không công bằng”.
Mạc Liên Phong nói: “Tôi quyết rồi, nếu ông không phục thì có thể bảo con rể ông không thi nữa”.
Ngô Bình nói ngay: “Tôi chấp nhận điều kiện của ông”.
Thượng Quan Tề Sinh nhìn con rể tương lai của mình rồi bật cười nói: “Được, hãy thể hiện tài năng của con cho ông Mạc thấy”.
Mạc Liên Phong nói với một thuộc hạ ở bên cạnh: “Mang Nguyên Ma đến đây!”
Không lâu sau, đã có mười hai người nâng một cái lồng tạo ra từ Tiên Kim xuất hiện. Tiên Kim này cực kỳ kiên cố, Đại La Kim Tiên cũng không dễ dàng phá vỡ được. Hơn nữa, mặt ngoài lồng sắt còn bùa chú do Đại Lai Kim Tiên viết.
Lồng cao ba mét, dài năm mét, rộng bốn mét, bên trong có một người đàn ông mặc áo quần rách nát màu đen, râu tóc rậm rạp, che hết ngũ quan của anh ta.
Người này vừa xuất hiện, Thượng Quan Tề Sinh đã biến sắc: “Mạc Liên Phong, ông vậy mà lại dám đưa Nguyên Ma đến! Lý Ma này đã bị tà ma viễn cổ ám người hơn ba nghìn năm, không ai trị được cả!”
Nghe thấy người này là Nguyên Ma, đám đông kích động, thảo luận xôn xao.
“Nguyên Ma? Đó không phải là kẻ bị người ta nói là chẳng ai cứu được sao? Vẫn luôn bị trấn áp ở Tiên Giới, sau này đưa đến Hoàng Đình cứu chữa, nhưng được tiên cứu chữa cũng không có cách này, lần này thả ra, đã hai nghìn năm rồi!”
“Chủ Hoàng Đình đưa anh ta đến để cậu Trương chữa trị, vậy cũng thật quá đáng rồi!”