"Thái Thanh tiên giáo tôi đã từng nghe qua", một người thanh niên mặc đồ trắng hờ hững nói: "Hàng trăm năm nay đã sa sút rồi, chẳng có nổi một nhân tài".
Một vị tu sĩ áo vàng khác tiếp lời: "Đúng là vậy. Nếu đại thế giới Thái Thanh không phải là một trong bảy đại thế giới nòng cốt của Tiên Giới thì e là đã bị thế lực lớn hơn nuốt chửng rồi".
Ngô Bình lướt nhìn hai người, nói: "Hình như hai vị rất hiểu về đại thế giới Thái Thanh".
Người đàn ông mặc kình trang thản nhiên nói: "Cũng không hiểu lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ít nhiều về các thế lực lớn".
Lâm Triều Tiên cười nói: "Cậu Lý, đây là đệ tử của Học phủ truyền kỳ, Ba Vũ Hùng. Trong lần kiểm tra đầu vào này, cậu Ba xếp thứ bảy trăm chín mươi tư, đây là một thành tích rất cao".
Người mặc kình trang tỏ vẻ kiêu ngạo, đúng là trở thành đệ tử của Học phủ truyền kỳ khó hơn trở thành đệ tử của các môn phái lớn nhiều, điều này cũng cho thấy hắn rất giỏi giang.
Ngô Bình: "Thì ra là người của Học phủ truyền kỳ. Trùng hợp quá, tôi có một tiểu đệ kết nghĩa, tên là Ngô Bình, anh biết nó không?"
Ba Vũ Hùng kinh ngạc, Ngô Bình! Sau đó vẻ mặt hắn ta trở nên quái lạ: "Ngô Bình là tiểu đệ của anh à?"
Ngô Bình: "Thực lực tiểu đệ này của tôi cũng tạm. Lần trước nó lấy được thân phận Võ Vương truyền kỳ chín sao thì tới khoe khoang với tôi, kết quả bị tôi đánh cho ba phát đã nằm đo đất rồi".
Ba Vũ Hùng cười khẩy: "Anh đánh ba chiêu đã khiến Ngô Bình bò dưới đất á? Anh nghĩ bọn tôi sẽ tin à?"
Ngô Bình lấy ra huy hiệu Học phủ truyền kỳ kia, nói: "Đây là thứ nó đưa cho tôi, nói bao giờ nó đánh thắng tôi thì sẽ lấy lại."
Huy hiệu là thứ không thể làm giả được, Ba Vũ Hùng cực kỳ kinh ngạc, hắn ta lại quan sát đánh giá Ngô Bình lại một lần nữa: "Anh đánh bại được Ngô Bình, lẽ nào anh là Võ Vương chí tôn à?"
Bấy giờ Ngô Bình lại lấy huy hiệu đại sư luyện đan năm sao tím của mình ra: "Tôi không có hứng thú với đánh đấm, chỉ thích luyện đan".
Nhìn thấy huy hiệu này, tất cả mọi người đều tỏ ra kính trọng. Đại sư luyện đan năm sao tím hơn xa bọn họ, thậm chí mấy nhân vật đỉnh cấp của Học phủ truyền kỳ cũng chưa chắc đã bằng địa vị tôn quý này của anh!
Ba Vũ Hùng vội vã chắp tay: "Lý đan sư, hân hạnh quá. Vừa nãy tôi không biết trời cao đất dày, đắc tội rồi".
Bây giờ hắn ta không hề nghi ngờ việc Ngô Bình là tiểu đệ của anh nữa. Trước mặt đại sư luyện đan năm sao tím, thiên tài đến cỡ nào cũng phải là tiểu đệ!
Ngô Bình thản nhiên nói: "Không có gì".
Anh hỏi: "Ai là Âu Dương Thường?"
Một tu sĩ với thân hình cao ráo, mặc trường bào, nhíu mày hỏi: "Lý đan sư tìm tôi à?"
Ngô Bình nói: "Anh chính là Âu Dương Thường đấy à? Chưởng ấn ở khu vui chơi trẻ em, là anh để lại đấy à?"
Âu Dương Thường gật đầu: "Đúng là của tôi. Hôm đó, tôi truy sát một tu sĩ tà đạo, đánh chưởng từ trên không giết chết nó. Nhưng dư lực của chưởng ấn đánh xuống mặt đất, nghiền nát vài căn nhà".
Vẻ mặt Ngô Bình lạnh lùng: "Trong những căn nhà ấy có bốn mươi hai con người đang sống sờ sờ, mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ đều chết trong tay anh!"
Âu Dương Thường hơi cau mày: "Đó chỉ là sai lầm ngoài ý muốn. Lý đan sư tìm tôi hỏi tội đấy sao?"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Anh theo tôi tới đống hoang tàn để tế bái trước những linh hồn vô tội đã mất, sau đó dùng cái chết để đền tội!"