Sau đó, ai về phóng nấy nghỉ ngơi. Chín giờ sáng ngày hôm sau, Đường Băng Vân đã tới một mình.
Ngô Bình đã dọn đồ xong, chuẩn bị rời khỏi đây, nhóm Lạc Trường Sinh cũng đã đi rồi.
Lúc gặp Đường Băng Vân, Ngô Bình thấy cô ấy có vẻ buồn bã, hình như đang có tâm sự.
“Ngô Bình, nhất định anh phải chữa khỏi cho Đường Vô Mệnh nhé”, nói rồi, mắt cô ấy đỏ hoe.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Băng Vân, cô thân với Đường trưởng lão à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Võ công của tôi đều học từ bác ấy, bác ấy có thể coi là sư phụ của tôi, hơn nữa còn từng cứu tôi ba lần”.
Ngô Bình an ủi: “Cô yên tâm, tôi sẽ cố hết sức”.
Thời gian không chờ đợi ai, Đường Băng Vân đã sắp xếp xong máy bay, họ chào tạm biệt Dương Mộ Bạch và Lý Long Thần rồi tới sân bay luôn.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị máy bay cá nhân.
Lên máy bay rồi, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, tôi nghe nói gia chủ của nhà họ các cô cũng bị bệnh hả?”
Đường Băng Vân thoáng ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Sư phụ tôi kể”.
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Môn giờ lắm chuyện nhức đầu lắm, đúng là ông tôi cũng không được khoẻ”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Băng Vân, cô là cháu gái của Đường Thiên Tuyệt, tôi nghe nói ông ấy sắp ba trăm tuổi rồi đúng không? Nhưng sao cô vẫn trẻ thế…”
Đường Băng Vân đen mặt: “Thì năm 190 tuổi, ông tôi mới sinh ra bố tôi, có vấn đề gì không?”
Ngô Bình cười trừ: “Ông cô khoẻ thật đấy”.
Lúc này, máy bay đã cất cánh, sau đó giữ một lộ trình bay ổn định. Đây là máy bay cá nhân nên bày trí rất xa hoa, Ngô Bình nằm trên sofa ăn hoa quả do nhân viên phục vụ, thi thoảng lại nói chuyện với Đường Băng Vân.
Sau một tiếng đồng hồ, anh chợt nhìn cảnh vật bên dưới, nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên anh có thể nhìn xuyên máy bay. Nhưng anh vừa nhìn xong đã biến sắc mặt, vì ngay dưới vị trí bộ càng bánh xe có một quả bom.
Đây là một quả bom hẹn giờ, thời gian hiển thị bên trên chỉ còn ba phút.
Dù trong lòng đang dậy sóng, nhưng Ngô Bình vẫn trấn tĩnh hỏi: “Có người trong Đường Môn không muốn tôi đến cứu Đường Vô Mệnh đúng không?”
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, ông ấy có thế lực rất mạnh nên nhiều người muốn ông ấy chết lắm”.
“Hèn chi có người cài bom trên máy bay”.
Đường Băng Vân giật nảy mình: “Cái gì? Trên máy bay có bom ư?”