Các đầu bếp cung đình có trình độ không tồi, chỉ chốc lát sau, đủ loại hải sản được bưng lên bàn, Diệp Thiên và mấy người trong nhà cùng nhau dùng cơm.
Ngô Bình không có tâm trạng ăn uống, anh nhìn Nam Hải mênh mông: “Đại tướng quân, thời kỳ Tiên quốc, Nam Hải này là biên giới Tiên quốc à?”
Tư Không Vũ: “Từ bờ biển đi tới phía nam ba mươi nghìn dặm đều là biên giới Tiên quốc”.
Ngô Bình: “Ba mươi nghìn dặm? Thế cũng quá ngắn, người đâu, lấy bản đồ biên giới ven biển ra”.
Đại thần phụ trách vẽ bản đồ địa lý vội lấy ra một tấm bản đồ. Tấm bản đồ vừa mở ra là dài mấy trăm mét. Ngô Bình nhìn thoáng quá, dùng bít vẽ một đường ở phía nam Nam Hải, nét bút này quanh co, bao quát vô số đảo nhỏ.
Mọi người nhìn biên giới này thì đều ngẩn ngơ, đại thần vẽ bản đồ vội nói: “Bệ hạ, đường vẽ của người dài chỉ ba trăm nghìn dặm, phải dài ít nhất một triệu mới đúng ạ!”
Ngô Bình: “Chỉ ba trăm nghìn dặm thôi sao?”, anh càng khuếch trương nét bút, độ rộng giãn ra khoảng năm trăm nghìn dặm.
Ném bút, anh nói: “Từ giờ, hải vực này thuộc về biên giới biển của Thiên Võ ta!”
Mọi người nhìn nhau, một đại thành tiến lên: “Bệ hạ, khu vực này có hai thế lực rất mạnh mẽ. Hơn nữa biên giới phía Nam đã xâm lấn địa bàn của Nam Hải Vương rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Hai thế lực nào?”
Đại thần kia trả lời: “Bẩm bệ hạ, hai thế lực này gồm Thần Ngạc Môn và Ngao Tiên Đảo!”
Ngô Bình: “Ông hiểu biết bao nhiêu về hai thế lực này?”
Đại thần đáp: “Thần Ngạc Môn thờ phụng một con cá sấu thần, nghe nói là cường giả cấp Đại Thần. Ngao Tiên Đảo thì nuôi dưỡng một con ngao tinh, thực lực đáng sợ, chung quanh hội tụ rất nhiều yêu ma quỷ quái, ai cũng có năng lực mạnh mẽ. Tháng trước, Long Quốc đã phái ra đại quân bao vây diệt trừ Ngao Tiên Đảo, kết quả ba trăm nghìn tinh binh đều chết sạch, ngay cả tướng quân dẫn binh cũng không thể chạy về. Từ đó Long Quốc cũng không dám đụng vào đảo này nữa”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ Nam Hải Vương là người thế nào?”
Đại thần: “Nơi này xuôi nam bốn mươi lăm nghìn dặm là địa bàn của Nam Hải Vương. Nghe đồn Nam Hải Vương này là cường giả tới từ đại lục Hồng Hoang, tự phong mình làm vua, dưới trướng có một đội thủy quân, đánh đâu thắng đó, không gì cản được, phân nửa thế lực ở Nam Hải đều bị đánh tới tơi bời, toàn bộ đều thần phục”.
Ngô Bình: “Nam Hải Vương này có chút thú vị!”
Tư Không Vũ: “Bệ hạ, theo lời người Nam Hải thì Nam Hải Vương này cũng không tệ, dân chúng trong địa bàn của người này đều an cư lạc nghiệp. Ngược lại thì dân của Ngao Tiên Đảo và Thần Ngạc Môn đều rất khổ sở, mạng mình mà còn chưa chắc giữ nổi”.
Ngô Bình: “Không cần biết Nam Hải Vương là ai, trẫm đã vòng ra biên giới thì sau này nó là hải vực của đế quốc Thiên Võ”.
Tướng quân phụ trách huấn luyện thủy quân vội góp lời: “Bệ hạ, hành quân trên biển không giống lục địa, mà thủy quân nước ta có hạn thôi ạ”.
Ngô Bình: “Cho các chiến sĩ đổi chiến hạm thì họ chính là thủy quân”.
Nghĩ rồi anh nói tiếp: “Nói tới chiến hạm, một con tàu hiệu Nguyên Xương vẫn không đủ”.
Anh biết thứ thủy quân cần không phải là chiến hạm đáng sợ như Nguyên Xương mà là cần chiến hạm bình thường- loại thủy binh có thể điều khiển.