Mạnh Thiên Quý: “Rồi ạ, chỉ không có người luyện chế thôi”.
Ngô Bình: “Ông chuẩn bị bao nhiêu dược liệu rồi”.
Mạnh Thiên Quý: “Tại hạ đã chuẩn bị cho ba lò”.
Ngô Bình: “Luyện đan tốn lắm, thế này đi, ông hãy đưa các dược liệu ấy cho tôi, tôi sẽ luyện một lò cho ông”.
Mạnh Thiên Quý mừng rỡ rồi đi chuẩn bị ngay, ông ta cũng chỉ mong có một lò thành công thôi, giờ Ngô Bình nói thế thì ông ta còn mong gì hơn nữa.
“Vâng, tại hạ nghe theo tiên sinh hết”.
Loáng cái, Mạnh Thiên Quý đã đưa một chiếc nhẫn cho Ngô Bình, bên trong chứa tất cả dược liệu mà ông ta đã chuẩn bị.
Ngô Bình nhận lấy kiểm tra, thấy không có vấn đề gì thì nói: “Ba tiếng nữa ông hãy quay lại”.
Mạnh Thiên Quý: “Vâng, tại hạ sẽ chờ ở gần đây”.
Những người khác cũng muốn đến làm quen, nhưng Ngô Bình không cho cơ hội, anh đã trở vào trong.
“Đan Hoàng thật đấy! Đời này được gặp Đan Hoàng đúng là may mắn rồi, lát Đan Hoàng đi ra, chúng ta nhất định phải lấy lòng mới được”.
Sau đó, Ngô Bình đã đi vào đại điện để luyện đan.
Loại đan dược thứ nhất có tên là Tiên Thiên Thánh Linh Đan. Nếu cho phụ nữ đang mang thai uống vào thì đứa trẻ sinh ra sẽ là một tiểu thánh nhân bẩm sinh với tư chất phi phàm và tiền đồ rộng mở.
Chỉ có thầy luyện đan cấp Đan Hoàng như Ngô Bình mới có thể luyện chế nó được, dù có là Đại Thánh thì cũng không kiểm soát được lửa.
Đan dược thứ hai có tên là Phục Tàng Đan, Đạo Tôn uống vào có thể che giấu khí tức và thực lực của mình, thậm chí không bị Thiên đạo phát hiện.
Bây giờ đại kiếp sắp đến nên đan dược này đang được săn lùng rất nhiều, có nó rồi thì các cường giả có thể bảo toàn thực lực và ít chịu thương tổn trong đại kiếp.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình nghe đến Phục Tàng Đan, sau khi xem cách lln chế, anh thấy nó rất kỳ diệu nên đã luyện chế nó trước.
Anh nếm thử hết các dược liệu rồi ước lượng dược tính của chúng, sau đó luyện chế kết hợp với phương thức.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, Ngô Bình hơi cau mày vì anh phát hiện phương phức luyện chế này có vấn đề. Nếu làm đúng theo hướng dẫn thì gần như không thể thành công được, hơn nữa còn thiếu hai vị thuốc, anh cần phải bổ sung thêm.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện một cách luyện chế mới, sau đó anh bắt tay vào làm ngay.
Quá trình này rất phức tạp, anh không ngừng tạo ra các đan quyết và bỏ thêm dược liệu vào. Một tiếng sau, lò luyện rung lên, một khí tức mịt mò bay ra rồi hoá thành hai luồng sáng một đen một trắng, cứ thế xoay tròn trên không.
Ngô Bình thổi vào hai luồng khí ấy, chúng đã ngưng kết thành một viên đan dược, nhưng nó không hề phát sáng, mà trông như một viên đá bình thường.
Song, khi Ngô Bình buông tay thì viên đan dược đã lơ lửng trên không, vì nó không có trọng lực.
“Được lắm, tuy chỉ ở cấp truyền kỳ, nhưng hiệu quả không tệ”, anh cấp đan dược đi rồi bắt tay luyện chế Tiên Thiên Thánh Linh Đan.
So ra thì Tiên Thiên Thánh Linh Đan dễ luyện chế hơn một chút, Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là xong, hơn nữa thành phẩm còn là đan dược cấp bất hủ.
Ba tiếng sau, anh chuẩn đi ra ngoài đúng giờ thì thấy có một nhóm người xúm tới, đi đầu là Mạnh Thiên Quý.
Ngô Bình đưa hai viên đan dược cho ông ta rồi nói: “Xong rồi đây, mời ông xem”.