Kiếm khí lạnh lẽo đó trôi nổi vô định, Diệp Lãnh Trúc cả kinh, y vội lùi ra sau nhanh chóng, nhân cơ hội rút kiếm.
Hai luồng ánh kiếm, một luồng như rồng lượn, một luồng tựa ánh chớp cùng giao thoa.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, kiếm pháp của Diệp Lãnh Trúc đúng là quá tuyệt. Chiêu kiếm của y tựa như có sức hút, kiếm của Hồng Lăng vừa chạm vào đã bị hút chặt, hiệu quả của chiêu kiếm nhanh bị áp chế rất nhiều.
Kiếm pháp nhanh như chớp của hai người lại vô cùng rõ ràng trong mắt anh, anh lạnh nhạt nói: "Hồng Lăng, tấn công huyệt Vân Môn trên vai trái y".
Kiếm Hồng Lăng liền run lên, thoát khỏi lực hút đó rồi đâm vào vai của đối phương.
Cũng vô cùng kỳ lạ, Diệp Lãnh Trúc đã vung kiếm chặn ngay, nhưng kiếm của y vẫn còn vài phân nữa mới đến được. Còn chưa chặn được chiêu kiếm của Hồng Lăng thì vai y đau nhói, luồng khí toàn thân cũng rối loạn.
Mặt y xám ngoét, ánh kiếm đầy trời liền biến mất. Y lạnh nhạt nói: "Tôi thua rồi".
Kiếm khí của Hồng Lăng đã xâm nhập vào kinh mạch của y khiến toàn thân y tê liệt, mất đi khả năng hành động.
Một bên khác, Diêm La đã bị Từ Quý Phi đánh bay, khí Âm Sát toàn thân cũng biến mất toán loạn. Ông ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trắng bệch.
Từ Quý Phi lạnh lùng nói: "Đồng thi, cút ngay đi, tôi tha cho một mạng đấy!"
Đồng thi Diêm La lại không động đậy, ông ta lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu ông giết tôi, ông sẽ phải chịu sự báo thù không ngừng nghỉ của Cương Thi môn! Còn nếu ông rút lui không lo chuyện bao đồng nữa thì ông sẽ được an toàn!"
Từ Quý Phi lạnh lùng nói: "Diêm La, ông dùng Cương Thi môn ra đe dọa tôi đúng là quá coi thường Từ Quý Phi này rồi!"
"Ầm!"
Ông ấy ra tay nhanh như chớp, đánh một chưởng vào ngực Diêm La. Ông ta liền quỳ rạp xuống đất, cảm giác như chân khí toàn thân biến thành một dòng khí nóng chầm chậm chảy ra ngoài qua lòng bàn tay.
"Ông...ông phế tu vi của tôi sao!". Diêm La vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt ông ta trợn ngược rồi ngất đi.
Hồng Lăng cất kiếm đi, tất cả bộ phận trên đầu Diệp Lãnh Trúc đều chảy ra một chất lỏng màu đen. Cơ thể y hoàn toàn không chịu nổi sự xâm nhập của kiếm khí Hồng Lăng.
Y thốt lên: "Kiếm pháp rất tuyệt". Sau đó y đổ xuống, tắt thở.
Sắc mặt Đường Minh Vũ rất khó coi, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta nói: "Tông sư Ngô, không thể không thừa nhận bạn của cậu rất mạnh, nhưng..."
"Trước khi uy hiếp tôi thì hãy suy nghĩ về tình cảnh của bản thân bây giờ đi". Ngô Bình trừng ông ta: "Giờ ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo người phía trên ông tới đây".
"Cậu muốn tìm tôi sao?"
Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi con đường nhỏ. Ông ta mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sắc bén. Mỗi bước chân của ông ta khiến mặt đất xuất hiện một dấu chân sâu khoảng ba phân!
Thấy người đó, sắc mặt Dương Trân Châu trở nên kích động. Bà ta đi lên một bước: "Nguyên Trạch!"
Người đó liếc Dương Trân Châu, lạnh lùng nói: "Bà khiến tôi thất vọng quá, bà không nuôi dạy con trai tôi tử tế. Bà cũng chẳng khống chế nhà họ Đường cho tốt".