Ngô Bình thờ ơ nói: “Long Uy, anh tưởng ăn một lá bùa vào là có thể đấu lại được tôi à?”
“Đúng thế! Tôi có bùa Long Hồn giúp sức, các tu sĩ cùng cấp đều không phải đối thủ!”, Long Uy gào lên rồi tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình giơ tay ra đỡ, sau đó dễ dàng bắt được cổ tay của Long Uy rồi dùng sức hất ra.
Long Uy bị Ngô Bình đẩy ngã mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển, hắn hét lên thảm thiết.
Ngô Bình lại xách cổ hắn lên rồi ném xuống tiếp. Mỗi lần như thế, đá dưới mặt đất lại nứt ra, toàn thân Long Uy đau đơn, bùa Long Hồn cũng không giúp được gì.
Đúng lúc này, Long Uy chợt cất tiếng như tiếng rồng ngâm, sức mạnh của hắn tăng vọt, hai tay cầm chặt tay Ngô Bình rồi ra sức đẩy anh ra.
Lúc này, làn da của Long Uy phủ đầu ấn rồng màu vàng, khí tức của hắn như biển, đôi mắt cũng biến thành mắt của thằn lằn, trông rất đáng sợ.
Ngô Bình quan sát hắn thì thấy uy lực của bùa Long Hồn mạnh hơn anh tưởng.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi lấy Lưỡi Hái Máu ra, sau đó nói: “Tôi sẽ đánh cho anh tâm phục khẩu phục trong mười chiêu”.
Long Uy hét lên rồi bay lên cao, sau đó chộp lên đỉnh đầu của Ngô Bình.
Vù!
Vô vàn các mũi thương bắn ra.
Bụp bụp!
Các vảy rồng trên người Long Uy nổ tung, hắn kêu lên một tiếng rồi bị khí thế của thương đẩy ra xa, không thể tiến lại gần Ngô Bình.
“Chết đi!”
Long Uy đáp đất rồi chạy tới gần Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó quay tròn cây thương rồi đánh vào vai hắn.
Long Uy chưa xứng làm đối thủ của anh.
Rắc!
Dù động tác của Long Uy có nhanh nhẹn đến mấy thì vai vẫn bị trúng đòn, máu tươi chảy ra.
Ngô Bình ấn mạnh tay xuống, Long Uy hét lên đau đớn, sau đó quỳ xuống đất.
Ngô Bình bật người lên đá hắn bay xa rồi nói: “Phục chưa?”
Long Uy sợ hãi, hắn đã dùng bùa Long Hồn nhiều lần, lần nào cũng hạ được kẻ địch. Vậy mà lần này chẳng những không thể thắng được Ngô Bình, mà còn bị anh đánh cho sống dở chết dở, rốt cuộc anh mạnh đến mức nào?
Biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, Long Uy nhìn anh rồi lạnh giọng nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cứ chờ đấy mà xem!”
Long Uy dẫn người bỏ đi, Trình Lý và An Tự Tại đang vô cùng chấn động, họ phát hiện mình đã đánh giá thực lực của Ngô Bình quá thấp.
Minh Diệm quỳ xuống nói: “Cảm ơn cứu mạng của anh Ngô”.