Những người đó bị mắng cho một trận thì đều cảm thấy uất ức, một người trong số đó nói: “Quản gia, không phải chúng tôi không chịu ra sức mà là trong xe ngựa có sát phù rất lợi hại, không chừng còn có cao thủ ở bên trong. Thậm chí tôi còn nghi ngờ, có thể Ngô Bình đã biết chuyện này nên mới cố tình phái sát thủ đến giết chúng ta”.
Quản gia mắng: “Vớ vẩn, chuyện này chỉ có tôi biết, đến cả mấy người các người cũng không được biết chi tiết, sao anh ta có thể biết được?”
Sau đó ông ta nói: “Thả những người đó đi đi, chờ tiếp”.
Thế là đích thân quản gia ở lại chủ chốt, nhưng đợi gần nửa ngày mới có một nhóm người khác ra ngoài.
Lần này là thợ chăm hoa của nhà họ Lý, nhà họ Lý trồng rất nhiều hoa, mấy thợ trồng hoa này phải ra ngoài mua phân bón và một ít công cụ.
Hai thợ trồng hoa không được ngồi xe ngựa mà chỉ cưỡi hai con lừa ra khỏi cửa, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Quản gia nhìn thấy hai thợ trồng hoa đó thì liền hạ lệnh: “Đi, bắt người về cho tôi, mặc dù họ là người làm nhưng chắc chắn sẽ biết rất rõ tình hình trong nhà Ngô Bình”.
Lần này là cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu ra tay, anh ta là người được quản gia bồi dưỡng ra, là cao thủ có thực lực mạnh nhất.
Cao thủ đó thi triển đạo thuật, mặt đất bỗng biến dạng, mặt đất xung quanh hai thợ trồng hoa trong phạm vi mấy trăm mét trở lại bỗng sụt lún, nuốt chửng lấy hai người họ.
Quản gia nhìn thấy cảnh đó thì lạnh lùng nói: “Chẳng phải rất nhẹ nhàng sao?”
Ông ta vẫn chưa nói dứt câu thì bỗng có một con hổ dữ từ trong cát lún xông ra, hai thợ trồng hoa ngồi trong bụng hổ, bọn họ chỉ huy con hổ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vùng cát lún và nhanh chóng bổ về phía cao thủ vừa ra tay với họ.
“Gào”.
Tiếng hổ gầm rền trời, sắc mặt của cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu đó rất nặng nề, anh ta từ từ chưởng một chưởng về phía con hổ dữ, một bàn tay thủy tinh khổng lồ màu lam ập đến con hổ.
“Ầm”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay thủy tinh khổng lồ nát vụn, một cây kim nhỏ màu đỏ đâm vào giữa trán cao thủ đó, anh ta trợn mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, sau đó thì cứng đờ, ngã xuống đất và chết.
Quản gia dựng tóc gáy, nếu chuyện những người làm nữ trước đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì chuyện lần này đã chứng minh, không thể đụng đến người nhà của Ngô Bình.
Ông ta liền hét lớn: “Mau đi thôi”.
Quản gia và những người khác nhanh chóng rời khỏi đó, họ chạy được một lúc thì quản gia bỗng thấy không ổn, sao những người này đều không nói gì?
Lúc ông ta định thần lại thì mặt liền biến sắc vì ông ta phát hiện những người khác đều đã biến thành những cái xác, ai cũng mặt mày bầm tím, hai mắt đen ngòm, vô cùng kỳ dị.
Dù gì thì quản gia cũng là người tu hành nhưng ông ta lại sợ đến mất vía, hét lớn lên, quay đầu bỏ chạy và tông phải một người.
Lúc ông ta bình tĩnh lại thì mới nhận ra Ngô Bình đang đứng cách đó không xa, nhìn ông ta chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm.
“Ngô… Cậu Ngô”.
Quản gia run rẩy nói, và chợt nhận ra tất cả đều là kế hoạch của Ngô Bình, anh đã
sớm dự tính được mọi thứ.