Tộc người gọi người mang rượu, hoa quả và thịt khô tới đến tiếp đãi nhóm Ngô Bình. Sau khi ăn uống xong, Ngô Bình đứng dậy.
Anh nói với tộc trưởng: “Tộc trưởng, chúng ta bắt đầu thôi”.
Tộc trưởng: “Nếu tôi thắng thì cậu đừng cáu đấy, cái quan tài này trông hay ra phết, tôi sẽ dùng nó làm giường ngủ”.
Ngô Bình: “Chỉ cần tộc trưởng thắng tôi thì nó sẽ là của ông”.
Hai người đứng vào giữa rồi so chiêu.
Tộc trương vung cánh tay dài của mình ra, nhưng Ngô Bình đã vòng ra sau lưng ông ấy rôi tung một quyền vào lưng.
Bụp!
Một tiếng động vang lên, tộc trưởng không thấy đau nhưng bổ nhào lên trước, sau đó thò tay qua hai chân để bắt lấy chân Ngô Bình.
Ngô Bình nhảy lên rồi đá vào người tộc trưởng.
Sau khi đánh trúng ông ấy hai lần, Ngô Bình đã biết được điểm yếu của tộc trường. Sau đó, anh không thăm dò nữa mà tấn công trực diện luôn. Anh tung một quyền ra đánh cho tộc trưởng nhăn mặt, ông ấy phản công lại.
Hai người so hơn trăm chiêu, tộc trưởng đã bị đánh sưng mày sưng mặt, ông ấy biết Ngô Bình đã nương tay, không thì mình còn thảm hơn.
Cuối cùng, tộc trưởng xua tay nói: “Không Đánh nữa, cậu mạnh hơn tôi, cậu thắng”, nói rồi, ông ấy đưa huyết thạch cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy rồi chắp tay cười nói: “Cảm ơn tộc trưởng”.
Tộc trưởng nghiêm túc nói: “Đây là bảo bối của tộc tôi, cậu phải giữ cẩn thận đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi”.
Tối đó, tộc trưởng đã cho vài cô gái bộ lạc Huyết Man đến nhưng Ngô Bình đã từ chối. Nhưng các tiêu sư thì đều vui vẻ nhận ngay, sáng hôm sau trông ai cũng mệt nhoài như đã làm việc cả tuần không được ngủ.
Sau đó, Man Hổ đã dẫn nhóm Ngô Bình lên một con đường, bọn họ tiếp tục hành trình và trong hôm đó đã rời khỏi địa bàn của bộ lạc Huyết Man.
Ba ngày sau, nhóm Ngô Bình đã chính thức đặt chân đến quốc gia thứ hai là đế quốc Võ Anh.
Đế quốc này chú trọng võ thuật nên có rất nhiều cao thủ ở đây. Họ vừa vào đây không lâu thì đã đến một thành nhỏ ở biên quan.
Mấy ngày trời chưa được tắm rửa và ăn uống ngon lành nên họ chuẩn bị nghỉ lại ở đây rồi mai lên đường tiếp.
Nhóm Ngô Bình ở lại một nhà trọ, anh phát hiện tiểu nhị ở đây có vấn đề, hắn liên tục lượn lờ quanh xe ngựa, sau đó còn hỏi trên xe có thứ gì.
Ngô Bình tiến lên đánh hắn một phát rồi nói: “Quan tài, cậu muốn vào đó nằm không?”
Tiểu nhị bị đánh gãy mấy cái răng nên sợ hãi chạy mất.
Không lâu, có người xống tới, họ đều mặc đồ của quan phủ: “Các người đang vận chuyển thứ gì? Có phải hàng cấm không?”, người đi đầu hỏi.
Ngô Bình ngồi xuống nói: “Chúng tôi vận chuyển quan tài, đó có phải hàng cấm không?”
Quan sai kia hừ nói: “Có phải hàng cấm hay không là do tôi quyết định”, nói rồi, gã chém một đao lên lớp vải che mặt trên của quan tài, để lộ ra màu vàng chói mắt.
Tên quan cùng thuộc hạ hai mắt sáng lên, quan tài vàng lớn như vậy ít nhất phải hàng trăm vạn lượng!